Một đêm gió yên biển lặng trôi qua, hôm sau Hạ Xán còn phải quay về đoàn phim tiếp tục đóng phim, trời vừa tờ mờ sáng anh đã rời giường, tối qua lăn lộn hơi trễ, Hạ Xán muốn để Tô Tễ Tinh ngủ thêm nên lúc đi không gọi cậu dậy.
Trưa hôm nay Tô Tễ Tinh không có công việc gì quan trọng, nên hiếm khi được ngủ một bữa no giấc, đang lúc mơ mơ màng màng bỗng chuông điện thoại reo lên dồn dập ngay bên tai, cậu quơ tay tìm điện thoại dưới gối, ấn nghe rồi để bên tai, tiếng Evan truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, nghe chừng đang rất nôn nóng:
“Giám đốc, không ổn rồi!”
Evan đi theo Tô Tễ Tinh đã nhiều năm, tính tình trầm ổn, gặp chuyện không loạn, rất ít khi tỏ ra nóng nảy như hôm nay.
Cơn buồn ngủ của Tô Tễ Tinh bay đi hơn nửa, “Làm sao? Chuyện gì mà cậu gấp gáp thế?”
Evan nói: “Anh chưa xem weibo hôm nay sao?”
“Weibo? Weibo làm sao?” Tô Tễ Tinh vừa nói vừa cầm điện thoại ra xa, thu nhỏ khung trò chuyện, ấn vào weibo mở hot search, vừa nhìn đến hàng tin tức đang đứng đầu, trước mắt cậu bỗng tối sầm.
#Đoạn_Thu_Dung_xác_nhận_mình_và_Hạ_Xán_là_quan_hệ_cha_con#
#Hạ_Tinh_là_mẹ_ruột_của_Hạ_Xán#
#Mối_tình_của_Hạ_Tinh_và_Đoạn_Thu_Dung#
#Hạ_Tinh_giải_nghệ_để_sinh_con#
#Nữ_diễn_viên_nổi_tiếng_vác_bụng_bầu_chạy_sau_nhiều_năm_mang_con_quay_trở_lại_thành_hiện_thực#
#Tấn_Giang_thịnh_thế_như_sở_nguyện#
Nếu không phải đầu đang đau như búa bổ, thì Tô Tễ Tinh còn nghĩ mình đang nằm mơ, sao mới ngủ có một giấc mà mọi chuyện đã thành ra thế này rồi?
Nhưng bây giờ không phải lúc để nghĩ chuyện này, Đoạn Thu Dung làm thế này chắc chắn đã có chuẩn bị trước, bọn họ có phòng thế nào cũng không phòng nổi.
Mịa nó, lão súc sinh Đoạn Thu Dung, năm đó lão ta vô tình vô nghĩa, phụ tình Hạ Tinh, giờ còn có mặt mũi lợi dụng mẹ con Hạ Xán và Hạ Tinh tạo tin nóng kiếm lợi ích từ họ sao? Sao trên đời lại có tên khốn vô liểm sỉ như vậy?!
“Giám đốc, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Evan nóng vội hỏi.
Khi sự việc bị phanh phui, người chịu tổn thương lớn nhất chính là Hạ Tinh, một người phụ nữ tội nghiệp, Tô Tễ Tinh nhanh chóng quyết định, nói với Evan: “Tôi giờ sẽ đến công ty ngay, thông báo với các bộ phận liên quan mở cuộc họp khẩn cấp, ngoài ra, cậu xuất phát ngay đến Thông Thành đón mẹ Hạ Xán sắp xếp ở tạm khách sạn nào đó, tôi lo cánh săn tin sẽ quấy rầy bà ấy.”
Evan lập tức đồng ý: “Được, tôi đi ngay.”
Tô Tễ Tinh dậy khỏi giường, nghĩ rồi lại vẫn thấy không yên tâm, “Thôi, vẫn nên đón mẹ Hạ Xán đến chỗ tôi đi, để bà ở một mình trong khách sạn cũng không an toàn.”
“Được,” Evan bỗng nói, “Còn bên phía Hạ Xán làm sao bây giờ? Trợ lý anh ấy vừa gọi điện cho em, nói cảm xúc Hạ Xán không ổn lắm, phim đã tạm ngừng quay, đoàn làm phim cũng sợ cánh phóng viên bao vây chặn đường anh ấy ở phim trường, nên đã cho Hạ Xán nghỉ tạm hai ngày.”
Tô Tễ Tinh mở loa ngoài điện thoại, quăng lên giường, cậu c.ởi đồ ngủ thay bừa một bộ quần áo chuẩn bị đi ra ngoài, “Bên phía Hạ Xán để tôi lo, cậu đi đón cô Hạ đi đã, bảo bà cứ yên tâm không cần để ý những gì trên mạng nói đâu, tôi sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Trước khi đi Tô Tễ Tinh gọi điện cho Hạ Xán, anh nghe máy nhưng giọng nói vừa khàn vừa khô khốc, như một người ba ngày ba đêm chưa được ngủ khiến Tô Tễ Tinh đau lòng không thôi.
“A Xán, đừng lo lắng, có em ở đây, tuyệt đối sẽ không để tên họ Đoạn kia thực hiện được gian kế.
Anh cứ về trước đã, đến nhà em, em đã bảo Evan đi đón cô về đây, anh ở bên cạnh cô, để cô an tâm không suy nghĩ lung tung.”
Hạ Xán trầm mặc một lát, không trả lời mà hỏi ngược cậu: “Em xem tin tức trên mạng chưa? Em có biết ông ta nói với phóng viên thế nào không?”
Tô Tễ Tinh đi thang máy xuống gara, tìm được xe đi vào đóng cửa, cậu nhận thấy cảm xúc Hạ Xán không đúng lắm, nên không khởi động xe ngay, mà ngồi trong xe trấn an anh.
“Lúc Evan gọi điện cho em, em còn đang ngủ, giờ chuẩn bị đến công ty họp để bàn cách xử lý chuyện này, em chưa có thời gian xem kỹ tin tức, ông ta nói thế nào?”
Bên phía Hạ Xán truyền đến một tiếng cười khẽ mơ hồ, “Ông ta nói với phóng viên rằng, hồi trước lúc ông ta chia tay với mẹ anh, không biết bà đã mang thai, là mẹ anh đã đến gặp ông ta lấy cái thai ra để đe dọa ông ta, khiến ông ta phải chi một khoản phí chia tay cho bà, nhưng không ngờ mẹ anh nhận tiền nhưng không phá thai, mà vẫn luôn dùng anh để đòi tiền nuôi dưỡng từ ông ta.”
Tô Tễ Tinh còn chưa nghe xong đã tức giận đập lên tay lái, giữa không gian trống trải trong gara xe vang lên tiếng còi xe chói tai, cậu mắng: “Đúng là nói không thành có! Đổi trắng thay đen! Rõ ràng là ông ta bạc tình bạc nghĩa, vất bỏ hai mẹ con anh, giờ lại nói như chính mình mới là người bị hại không bằng! Đồ khốn nạn! Ông ta nói vậy có bằng chứng không!”
“Ông ta có.”
Tô Tễ Tinh giật mình, “Cái gì?”
Hạ Xán cười lạnh vài tiếng, chậm rãi nói: “Không biết ông ta liên hệ với anh của mẹ anh từ lúc nào, chính là người chú ruột đã di dân đến nước N từ rất lâu trước kia rồi đấy, không biết ông ta cho chú anh chỗ tốt gì, mà chú anh đứng ra làm chứng cho ông ta, nói Đoạn Thu Dung mỗi năm đều đưa tiền nuôi dưỡng cho mẹ anh, còn ra tiền cho anh đi du học ở nước ngoài.”
Số tiền năm đó chú của Hạ Xán dùng để lo việc di dân phần lớn là Hạ Tinh bỏ ra, nhưng sau đó Hạ Tinh giải nghệ, lại chưa kết hôn đã mang thai, nên gia đình liền ghét bỏ xa lánh bà, bà đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ và anh trai đang định cư ở nước N, sao những người này lại biết chuyện của bà và Đoạn Thu Dung?
Không ngờ thời đại này vẫn còn loại anh trai như thế, chỉ vì chút xíu lợi ích liền liên hợp với người ngoài vu oan cho em gái ruột của mình, không hề nghĩ đến tình anh em chút nào!
Nhưng ngẫm lại thì cũng phải, gia đình bọn họ đã di dân ra nước ngoài từ lâu, việc này thật hay giả cũng không liên quan gì đến họ nữa, mà lại còn được tiền, thì sao còn quan tâm đến sống chết của người em gái cùng đứa cháu trai mấy chục năm qua chưa từng gặp mặt.
Tô Tễ Tinh tức đến thái dương đau nhói, cậu nghiến răng hỏi: “Lời ông ta nói có chứng cứ không? Chẳng lẽ cứ mở mồm ra là được, ông ta nói gì thì chính là cái đó hả?! Ông ta nói chuyển tiền cho cô, thế bằng chứng chuyển tiền đâu?”
“Có bằng chứng hay không đã không còn quan trọng, ông ta lấy giấy chứng nhận đã thanh toán tiền viện phí cho mẹ anh làm bằng chứng, chỉ với cái này, chúng ta đã không thể giải thích rõ ràng được.”
“Nhưng anh đã trả ba trăm nghìn tệ cho ông ta từ nhiều năm trước rồi! Anh căn bản không nợ ông ta một đồng nào hết!”
Tô Tễ Tinh cũng hiểu giờ nói những lời này chẳng còn ý nghĩa gì cả, ba trăm vạn đó đã chứng minh Đoạn Thu Dung vẫn luôn chiếu cố hai mẹ con Hạ Xán, mọi người luôn có thói quen tin vào những điều mình nhìn thấy, sẽ không quan tâm phía sau có ẩn tình