Hạ Xán nhìn Tô Tễ Tinh không còn lời nào để nói, đang định kéo cửa đi ra ngoài lại bị Tô Tễ Tinh túm chặt.
Tô Tễ Tinh rất do dự, cậu vừa sợ bị ăn đòn, lại vừa lo dung nhan cây rụng tiền bảo bối của cậu bị mấy tên thúi tha kia làm hỏng, cuối cùng nỗi lo sau vẫn thắng thế, cậu quyết tâm, cắn răng nói: “Thôi! Tôi đi cùng cậu ra ngoài! Mịa nó, liều mạng!”
Hạ Xán khó tin híp mắt nhìn cậu: “Cậu không sợ?”
Tô Tễ Tinh trừng lại: “Sợ? Đùa gì thế, tôi chính là đại ca Tam trung đấy! Nếu không tại hôm nay thiếu người, thì đã sớm đánh cho bọn nó răng rơi đầy đất rồi!”
“Không sợ thì chân cậu run cái gì? Hử? Đại ca Tam trung?” Hạ Xán rũ mi, giấu đi ánh cười trong mắt, thầm cười lạnh, rõ ràng sợ muốn chết còn muốn theo anh ra ngoài, không biết con thỏ ngốc này lại có ý đồ gì đây.
Nghĩ làm vậy có thể khiến anh cảm động? Ngây thơ.
“Tôi...! Tôi...” Tô Tễ Tinh đảo đảo tròng mắt cố tìm lý do, rồi đứng tại chỗ nhảy hai cái, “Trước khi đánh nhau không cần làm nóng người à?”
Nhảy kiểu này, trông càng giống một con thỏ ngốc nghếch.
Hạ Xán bình tĩnh xắn tay áo, “Nhưng nhìn cậu không giống như biết đánh nhau.
Có đôi khi tôi cảm thấy, cậu có còn là Tô Tễ Tinh mà tôi từng quen biết hay không?”
Tô Tễ Tinh bị chọt đúng chỗ hiểm, bỗng thấy chột dạ, không phải chứ? Chẳng nhẽ Hạ Xán nhìn ra cái gì?
Không thể nào, loại chuyện xuyên qua tà môn như thế này, nói ra còn chưa chắc có người tin, không khéo còn bị bắt vào bệnh viện tâm thần!
Hạ Xán chắc chắn chỉ tùy tiện nói thế thôi, đừng hoảng đừng có hoảng, chỉ cần đánh chết cũng không chịu thừa nhận thì anh ta còn có thể làm gì?
“Nói linh tinh gì vậy? Chỉ tại lâu rồi không đánh nhau, có hơi mới lạ thôi.” Tô Tễ Tinh vờ trấn định, khoanh tay cười lạnh, “Nhưng mà chính cậu đấy, kiểu mọt sách chỉ biết học học học như cậu, biết đánh nhau sao? Lát nữa đừng ngáng chân tôi đấy!”
“Được rồi, cậu không cần đi ra ngoài.” Hạ Xán ném cặp sách cho cậu, nhàn nhạt nói, “Cầm cặp giúp tôi, đừng làm bẩn.
Tôi ra ngoài thu hút sự chú ý của bọn chúng trước, nếu thấy tôi đánh không lại, cậu tìm cơ hội chạy đi tìm người tới giúp.”
Tô Tễ Tinh nghĩ một lát, cách này không tệ, nói thật, cậu cũng thấy hai người bọn họ không đánh nổi chín người, so với cả hai chạy ra ‘chịu chết’, còn không bằng giữ lại một tia hi vọng, không thể không nói, đầu óc Hạ Xán vẫn linh hoạt hơn cậu!
“Cũng phải, nhưng cậu nhớ phải thật cẩn thận.” Tô Tễ Tinh khẩn trương nhìn khuôn mặt Hạ Xán một lần nữa, “Nhất là khuôn mặt, ngàn vạn lần đừng để bị thương, hỏng mặt là không tốt đâu.”
Hạ Xán lại lần nữa câm nín.
“Này! Hai thằng phế vật kia muốn làm rùa đen cả đời đúng không? Vừa nãy còn kiêu căng lắm mà? Đi ra đây xem nào! Ông mày ngồi đây chờ, có giỏi thì đừng bao giờ ra ngoài!”
Đám người bên ngoài tựa hồ đã đập cửa mệt, bắt đầu công kích bằng lời nói, Hạ Xán nhân cơ hội này kéo cửa cuốn lên cao cỡ nửa người, cong eo chui ra ngoài, như một người anh hùng can đảm nơi đầu chiến tuyến.
Tô Tễ Tinh áp tai lên tường nghe động tĩnh bên ngoài, định đợi đến khi cả đám đều tập trung trên người Hạ Xán, sẽ chuồn ra ngoài tìm người đến cứu.
Hạ Xán không phải kiểu người thích nhiều lời, nên rất nhanh bên ngoài đã truyền tới tiếng đánh nhau, Tô Tễ Tinh thầm cầu nguyện cho Hạ Xán có thể bớt ăn vài đòn thì bớt ăn vài đòn, nhưng cậu lắng nghe một lúc, lại chỉ nghe thấy tiếng kêu rên của đám côn đồ, còn Hạ Xán đến một tiếng hừ cũng chẳng có, cậu thấy kỳ quái.
Tô Tễ Tinh không nhịn được tò mò mà cong eo ngó trộm ra ngoài, chỉ thấy Hạ Xán múa cây côn nhị khúc trong tay như mưa rền gió dữ, một đám người không ai tới gần được anh quá nửa thước.
Bởi một khi tới gần, cây côn sẽ như có mắt mà đánh lên người bọn họ, tên đại ca vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, giờ đã sớm bị côn nhị khúc đánh cho vắt chân lên cổ chạy!
Được đó anh giai! Người bên ngoài đúng là Hạ Xán sao? Không phải Lý Tiểu Long chuyển thế đấy chứ?
Nói là đại ca, kỳ thật chỉ là một đám học sinh hư hỏng tụ tập lại, sức chiến đấu còn chẳng bằng một tên côn đồ ngoài xã hội, không đến năm phút đều đã bị Hạ Xán cho nằm đo ván, một đám nằm trên mặt đất ôm chân ôm tay đau đến kêu cha gọi mẹ.
Sao lại thế? Không phải trong kịch bản viết Hạ Xán sẽ bị đánh rất thảm sao? Sao người nằm đo ván lại là đám này?
Tô Tễ Tinh thấy hoài nghi nhân sinh, chẳng lẽ cậu cầm nhầm kịch bản?
Nguy cơ đã được giải trừ, Tô Tễ Tinh chui ra từ gara chạy tới cạnh Hạ Xán, cậu vẫn chưa hết kinh ngạc, “Cậu biết dùng côn nhị khúc thật à? Vừa rồi tôi còn tưởng cậu chỉ làm màu vậy thôi! Cậu học cái này ở đâu vậy?”
Hạ Xán thu côn nhị khúc lại, không để ý nói: “Nếu tôi nói mình không thầy tự thông, cậu có tin không?”
Tô Tễ Tinh cười nhạo, “Cậu nghĩ sao? Nghĩ mình là Trương Vô Kỵ chắc, tùy tùy tiện tiện là nhặt được bí kíp võ công đả thông hai mạch Nhâm Đốc?”
Hạ Xán: “À, thật ra là học qua TV.”
Tô Tễ Tinh xoa cằm ngẫm nghĩ, cảm thấy lý do này còn tạm chấp nhận được, gật đầu nói: “Ra là thế, nhưng trước kia tôi cũng xem mấy video đối kháng mà học, sao không học được nhỉ? Xem ra học công phu cũng cần thiên phú.”
Hạ Xán mí mắt giật giật, nhìn Tô Tễ Tinh mà một lời khó nói hết: “...”
Cậu lớn chừng này mà còn chưa bị người lừa bán, thật đúng là kỳ tích.
“Nhưng nếu cậu lợi hại như vậy, sao vừa rồi còn phải chạy?” Tô Tễ Tinh xoa gáy, khó hiểu, “Xử lý đám này luôn chỗ hẻm nhỏ không phải xong rồi sao?”
Hạ Xán chưa kịp trả lời, bỗng tiếng của Trương Bác Thiên truyền tới từ gần đó.
“Chú cảnh sát! Mau tới đây! Bạn học của cháu bị bắt nạt, các chú mau tới cứu...” Câu cuối còn chưa nói xong, bé mập đã nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ ‘xác chết dải đầy đất’ cùng hai người Tô Tễ Tinh và Hạ Xán êm đẹp đứng tại chỗ, cậu ta há hốc mồm hỏi Tô Tễ Tinh, “Đại ca, hai người gặp Người Nhện hay Người Dơi thế?”
Tô Tễ Tinh chỉ vào Hạ Xán: “Gặp Lý Tiểu Long.” Sau đó bước tới vỗ vai bé mập, “Xem như cậu còn nghĩa khí, tôi tưởng cậu quăng bọn này chạy một mình rồi chứ.”
Trương Bác Thiên vỗ vỗ ngực, đắc ý nói: “Sao có thể, xông pha giang hồ, máu có thể chảy đầu có thể rơi, nhưng nghĩa khí thì không thể vất bỏ! Phải rồi đại ca, anh có bị thương không?”
Hạ Xán nhìn hai người kề vai sát cánh, coi như hiểu cái gì gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, hai người này có thể chơi được với nhau, chắc chắn chỉ số thông minh không cao hơn nhau bao nhiêu, anh sợ bệnh nhược trí sẽ lây, nên yên lặng tránh xa hai người này ra một chút.
Theo sau Trương Bác Thiên còn có hai cảnh sát, vừa chạy tới còn đang thở hồng hộc, nhìn thấy đám học sinh cấp ba ngã đầy đất, nghi ngờ hỏi Trương Bác Thiên: “Cháu học sinh này, đây chính