Đột nhiên công khai.
Edit: Vân Tiêu
Khi gần đến giờ ăn tối, Tô Tễ Tinh gọi điện thoại cho người bạn thiên hậu của Hạ Tinh.
Lần gọi đầu tiên không ai nghe máy, đến lần thứ hai mới có người nhận, trả lời điện thoại là một người phụ nữ có giọng nói dịu dàng, có thể nghe ra bà ấy đã có tuổi, Tô Tễ Tinh đoán người nghe máy chính là vị thiên hậu nổi tiếng toàn Trung Quốc kia.
Có lẽ do nhìn thấy là số điện thoại trong nước, nên dù định cư ở nước ngoài đã lâu bà ấy cũng không dùng tiếng Anh trả lời, mà chào hỏi bằng tiếng Trung: “Xin chào, cho hỏi ai vậy?”
Tô Tễ Tinh đưa điện thoại cho Hạ Tinh, bảo bà nói chuyện với thiên hậu, nhưng có lẽ là do bà đã lâu không liên lạc với người bạn cũ này, hoặc có thể nó khiến Hạ Tinh nhớ lại tuổi trẻ của mình, nên bà bỗng trở lên ngại ngùng như một thiếu nữ, không biết mở lời như thế nào.
Tô Tễ Tinh đoán chắc do có nhiều người ở đây nên Hạ Tinh thấy không thoải mái, nên cậu nhét điện thoại vào tay Hạ Tinh, rồi kéo Hạ Xán đi để lại không gian phòng khách lại cho Hạ Tinh ôn chuyện với bạn cũ, “Cô ơi, cô cứ nói chuyện, cháu với Hạ Xán vào bếp kiếm gì đó ăn.”
Hai người vào phòng bếp, Tô Tễ Tinh mở tủ lạnh lục lọi hết một lượt, cậu thường xuyên đi công tác, cơ bản đều không nấu cơm, chỉ tìm được một ít mì sợi với trứng gà, cùng mấy lon thịt hộp, cậu chỉ có thể nấu mì ăn với trứng tráng và thịt chiên ứng phó bữa tối.
“Không biết vị thiên hậu đó có đồng ý giúp cô không.” Khi nước sôi, Tô Tễ Tinh thả mì vào trong nồi, lo lắng nói, “Em nghe nói bà ấy đã rời ngành từ lâu, cơ bản không còn liên hệ gì với người trong giới giải trí nữa, em sợ bà ấy không muốn ra mặt.”
Hạ Xán đang rán trứng và thịt hộp trong một chiếc chảo ngay bên cạnh, sau khi nghe Tô Tễ Tinh nói, anh thản nhiên đáp lại: “Không sao, chúng ta đã có đoạn ghi âm của Trình Nguyên, nó cũng đủ vạch trần bộ mặt thật của Đoạn Thu Dung rồi.”
Tô Tễ Tinh lắc đầu, “Nhưng dù sao Trình Nguyên ở trong giới không có tiếng tăm gì, chỉ sợ những lời cậu ấy nói không có trọng lượng, mấy chuyện như ghi âm này rất dễ khiến phía bên kia cắn ngược lại, nói chúng ta bịa đặt ngụy tạo chứng cứ, trước mắt chúng ta chỉ có thể hi vọng cô sẽ thuyết phục được thiên hậu, chỉ cần bà ấy đồng ý giúp đỡ, là chúng ta có thể ra một đòn phản công đẹp mắt tối nay rồi! Đúng rồi, bất kể bà ấy đồng ý hay không, em cũng phải bảo mấy người bên quan hệ công chúng soạn thảo tuyên bố trước, đâu thể làm phiền thiên hậu tự mình viết được.”
Nói xong cậu liền rút điện thoại ra định gọi cho cấp dưới, thì bị Hạ Xán ngăn lại.
“Em đã mệt cả một ngày rồi, có chuyện gì chờ ăn cơm tối xong lại nói.” Hạ Xán cau mày nhìn đôi môi khô nứt với chiếc cằm đã lún phún râu của Tô Tễ Tinh.
Tô Tễ Tinh: “Việc này còn chưa được giải quyết, em còn bụng dạ nào nuốt trôi cơm.”
“Không muốn ăn cũng phải ăn.” Hạ Xán lấy trứng tráng với thịt chiên ra khỏi chảo, tắt lửa nồi mì, đổ mì ra, nêm gia vị đầy đủ, rồi bưng bát lên gắp một đũa mì đưa đến bên miệng Tô Tễ Tinh, “Anh đút em ăn.”
“Đừng, cô còn ở bên ngoài.” Tô Tễ Tinh hiểu tấm lòng của Hạ Xán, trái tim bồn chồn cả một ngày rốt cuộc cũng dâng lên chút ngọt ngào, cậu nhận bát và đũa từ Hạ Xán, ăn hai miếng lại nhìn về phía phòng khách, “Không biết cô gọi điện xong chưa, anh mang một bát ra cho cô đi, chắc cô cũng đói rồi.”
Hạ Xán bưng bát của mình lên, “Không vội, hiếm khi mới liên lạc với bạn cũ, để hai người hàn huyên thêm một lát.”
Hai người đều đói bụng, nên không thèm để ý lễ nghi gì hết, thậm chí còn chẳng ngồi vào bàn, cứ dựa vào kệ bếp xử lý bữa tối.
Tô Tễ Tinh ăn xong buông bát đũa, lau miệng, bỗng nhiên cậu nhớ ra một vấn đề quan trọng khác.
“Xong rồi!” Tô Tễ Tinh đột nhiên vỗ trán mình một cái, dùng lực không nhẹ, cũng không sợ tự làm mình choáng đầu.
“Làm sao?” Hạ Xán nhìn mà xót, anh duỗi tay xoa trán cậu, “Cái gì xong rồi?”
“Đêm nay cô không thể ngủ ở nhà em được!” Tô Tễ Tinh đè thấp giọng nói với vẻ căng thẳng, “Anh quên à, anh để rất nhiều đồ cá nhân ở chỗ em, nhỡ bị cô phát hiện ra thì biết giải thích thế nào bây giờ!”
Hạ Xán đáp tỉnh bơ: “Không cần giải thích, nếu mẹ anh có hỏi thì cứ nói anh thường xuyên ở lại đây là được, cũng đâu có gì.”
Tô Tễ Tinh bán tín bán nghi: “Cô sẽ tin à?”
“Mẹ anh biết tình cảm chúng ta tốt, sẽ tin.” Hạ Xán cười cười, nhéo mặt cậu, “Huống hồ vợ có xấu thì cũng có ngày phải ra mắt mẹ chồng, nếu mẹ anh không tin thì cứ nói thật cho bà biết là được.”
“Phì! Anh mới là đồ vợ xấu!” Tô Tễ Tinh cắn cái tay đang nhéo mặt mình, rồi lại buông ra, “Không được, không thể để mẹ anh biết, em cảm thấy nếu để cô biết chuyện có khi cô còn bị đả kích nặng nề hơn chuyện lần này đó! Cô có tuổi rồi, không thể chịu đả kích hết lần này đến lần khác như thế được, chúng ta cẩn thận chút.”
Thỏ ngốc cũng là suy nghĩ cho Hạ Tinh, Hạ Xán không thể không phối hợp, chỉ đành gật đầu đồng ý: “Được, em nói gì thì chính là cái đó, đều nghe theo em.”
Tô Tễ Tinh dịch người ra xa, duỗi tay cản Hạ Xán định tới gần, nghiêm túc nói: “Kể từ giờ phút này, chúng ta hãy bảo trì khoảng cách, anh đừng có động tay động chân kẻo bị mẹ phát hiện ra!”
Hạ Xán nhìn bộ dáng như lâm đại địch của cậu, cảm thấy thú vị càng muốn trêu, anh nhân lúc Tô Tễ Tinh không đề phòng kéo cậu ôm vào lòng, ấn gáy hôn cậu một cái thật mạnh, ngữ khí bất thiện: “Anh cứ động tay động chân, em làm gì được anh? Mách mẹ anh à?”
“Anh!” Tô Tễ Tinh nản chí, “Giờ còn có tâm tư để đùa à!”
“A Xán, tiểu Tô!” bỗng từ phòng khách truyền đến tiếng của Hạ Tinh gọi hai người, Tô Tễ Tinh giật mình hoảng sợ, vội vùng thoát khỏi vòng tay Hạ Xán, cậu trừng mắt lườm Hạ Xán như cảnh cáo anh không được làm loạn nữa, sau đó cao giọng trả lời, “Cô ơi chuyện gì vậy?”
Hạ Tinh vội đi vào nhà ăn, vẻ mặt không giấu được vui mừng, “Nói cho mấy đứa một tin tức tốt! Cô ấy đồng ý rồi!”
“Thật á?!” Tô Tễ Tinh hưng phấn vỗ tay, “Cũng là cô có biện pháp!”
Hạ Tinh vuốt ngực, cảm khái nói, “Chính cô cũng không ngờ, cô với cô ấy đã nhiều năm không liên lạc, vậy mà cô ấy vẫn nhớ đến giao tình ngày xưa, cô mới chỉ đề cập tới chuyện này, cô ấy đã đồng ý ngay rồi.
Mấy đứa không biết đâu, hồi đó cô ấy cũng từng khuyên cô rất nhiều lần đừng ở bên người đó, nhưng hồi đó cô bị ma quỷ che mắt tin lời đường mật của người đó, giờ ngẫm lại, nếu lúc đó nghe lời cô ấy thì tốt biết bao.”
“Cô à, trên đời không có thuốc hối hận, cô cũng đừng nghĩ nhiều chuyện đã qua nữa.” Tô Tễ Tinh an ủi bà, “Lại nói, đoạn tình cảm đó cũng đâu phải cô không thu hoạch được gì, chẳng phải đã có được cậu con trai ngoan như Hạ Xán sao?”
Hạ Tinh nhìn đứa con đẹp trai lại hiếu thuận nghe lời của mình, lộ ra nụ cười thật lòng, gật đầu nói: “Đúng vậy, không sai, mất cái nọ được cái kia, cuộc đời không có đường lui, chúng ta phải luôn hướng về phía trước.
Phải rồi tiểu Tô, sau đó phải làm gì cô cũng không hiểu, cần cô ấy giúp như thế nào thì cháu tự nói với cô ấy đi, cô ấy bảo chúng ta có yêu cầu gì thì gọi điện thoại là được.”
“Được!” Tô Tễ Tinh vừa ăn no, hiện giờ ý chí chiến đấu lại tràn đầy, cảm giác linh hồn cũng sục sôi chiến ý, “Cô ăn tối trước đi, việc còn lại cứ giao cho cháu, cháu đảm bảo đêm nay sẽ khiến Đoạn Thu Dung không muốn nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa!”
11 giờ 30 phút đêm, giờ Bắc Kinh, trang chủ weibo của Hạ Xán đăng thông báo chính thức, nói rõ về sự việc liên quan đến Đoạn Thu Dung.
Bên trong có đoạn Hạ Tinh từ mình thuật lại chuyện năm đó kết giao với Đoạn Thu Dung, năm đó là Đoạn Thu Dung chủ động theo đuổi bà trước, rồi lại vì lo lắng sự nghiệp bị ảnh hưởng nên mặc kệ Hạ Tinh có thai vẫn quyết định chia tay.
Nhưng bác sĩ bảo với Hạ Tinh, cơ thể bà yếu ớt, nếu bỏ đứa nhỏ này thì cả đời sẽ không mang thai được nữa, nên Hạ Tinh quyết định sinh con.
Từ khi Hạ Xán chào đời cho đến nay, Đoạn Thu Dung chưa từng đưa một đồng chu cấp nuôi dưỡng nào hết, hai mẹ con vẫn luôn sống kham khổ, sinh hoạt đều dựa vào tiền lương của Hạ Tinh, bạn bè và đồng nghiệp nơi bà làm việc có thể đứng ra làm chứng việc này.
Còn về ba trăm nghìn tiền phẫu thuật kia, cũng do Đoạn Thu Dung tự mình tình nguyện chi trả, hai bên sớm đã không còn nợ nần gì nhau.
Suốt những năm qua trong cuộc đời Hạ Xán, Đoạn Thu Dung chưa từng làm chuyện một người cha nên làm, thì sao xứng với tôn xưng ‘cha’?
Máu mủ tuy không thể chặt đứt, nhưng tình cha con nửa phần không có, Hạ Xán tuyệt đối không thừa nhận mình có một người cha như vậy, thông báo này coi như để phân rõ giới hạn với Đoạn Thu Dung, yêu cầu Đoạn Thu Dung đừng dùng lá bài tình thân lừa bịp mọi người, bịa đặt lời nói dối bản thân là một người cha có trách nhiệm nữa!
Bên dưới bài đăng weibo còn đăng một đoạn ghi âm, là cuộc trò chuyện của Đoạn Thu Dung với Trình Nguyên.
Đoạn Thu Dung trách mắng Trình Nguyên không hoàn thành chuyện ông ta giao cho cậu ta, bảo cậu ta quyến rũ Hạ Xán, muốn dùng chuyện đồng tính