Đến buổi trưa , có lẽ do nam nhân ôm quá ấm áp hoặc do tàu hỏa chạy quá chậm mà Thẩm Đồng có chút muốn ngủ, ngáp liên tục hai lần, không tự chủ được buông xuống đầu nhắm mắt lại."Bảo Bảo đừng ngủ, chúng ta sắp xuống xe." Hàn Doanh vội lay tỉnh hắn, "Càng đi gần phía Bắc càng lạnh , ngủ dễ dàng sinh bệnh."Thẩm Đồng liền nhỏ giọng hỏi: "Còn bao lâu thì xuống xe?""Nhiều nhất một giờ." Hàn Doanh dụ dỗ bảo bối nói: "Kiên trì một chút, sau khi xuống xe liền tìm một chỗ không người biến trở về cái gương nhỏ nằm trong lồ ng ngực của ta ngủ có được hay không?""Không cần " Thẩm Đồng lập tức lắc đầu :"Ta không buồn ngủ, ta phải bồi ngươi."Hai người ôm nhau tại một góc, rõ ràng đang trong nguy hiểm, con đường phía trước khó khăn tầng tầng, nội tâm lại yên ổn, ngay cả cái góc nhỏ hẹp này tựa như cũng biến thành ấp áp .Tuy ngoài miệng Thẩm tiểu thiểu gia nói như vậy, cũng không khống chế được lại nho nhỏ ngáp một cái, khóe mắt ươn ướt.
Hàn Doanh không nhịn được đưa tay ra khẽ vuốt mắt thiếu niên.
Lông mi dài lập tức có chút bất an rung động trong tay Hàn Doanh, loại rung động này làm cho hắn cảm giác như bắt được một con hồ điệp (bướm) quý hiếm, không dám buông tay, chỉ sợ vừa buông lỏng sẽ bay đi."Keng -- Độ hảo cảm của Hàn Doanh tăng 0.
1, độ thiện cảm hiện tại 95.
7.""..." Thẩm tiểu thiểu gia nhất thời trầm mặc, đột nhiên cảm thấy vẫn là đem nhắc nhở của Hàn Doanh đóng lại một lần nữa tương đối tốt làm sao bây giờ?Sắp tới Bạch Nghi sơn, thời gian đã gần hai giờ buổi trưa.Hàn Doanh tự nhiên không nỡ để Thẩm Đồng leo núi, trước tiên phí rất lớn công phu nửa hống nửa lừa gạt , nửa cưỡng chế làm cho bảo bối của hắn biến trở về chiếc gương, sau đó ở trấn nhỏ trên núi mua hai bộ quần áo chống lạnh cùng trang bị, cuối cùng dùng tiền tìm thợ săn có kinh nghiệm lên núi làm người dẫn đường.Kỳ thực bằng vào thể lực của Hàn Doanh muốn vượt qua ngọn núi này không phải không thể, sợ chính là thời tiết thay đổi thất thường của nó.
Bạch Nghi sơn là ngọn núi quỷ dị khó lường, thường phát sinh tuyết lở, ngay cả thợ săn có kinh nghiệm cũng không nguyện mạo hiểm, luôn hỏi Hàn Doanh: "Mùa này Bạch Nghi sơn rất không an toàn, ngài nhất định phải đi?""Ừm." Hàn Doanh gật đầu: "Nếu như bây giờ xuất phát thì khi nào có thể tới huyện Thanh Uyển?""Không sai biệt lắm thì hừng đông một , hai giờ sẽ tới.
Kỳ thực núi này không tính quá cao, chính là thời tiết hay thay đổi, nếu tốc độ nhanh và không có bất ngờ gì xảy ra, mười một,mười hai giờ là có thể đi qua.
Sáng sớm ngày mai chúng ta liền xuất phát, có thể đến lúc chạng vạng.""Không được " đêm dài lắm mộng, một buổi tối liền không biết sẽ phát sinh ngoài ý muốn nào nữa, Hàn Doanh không thể chờ càng không thể đánh cược, huống hồ xe từ huyện Thanh Uyển tới Nam tỉnh buổi trưa xuất phát, một ngày chỉ có một chuyến : "Ta không chờ được đến ngày mai, hiện tại liền xuất phát.""Ai nha, vậy không được " thợ săn lập tức lắc đầu "Ban đêm gió lớn, tỷ lệ có tuyết lở nhiều gấp đôi so với ban ngày, còn có thể có thú hoang, nếu như ngài kiên trì lập tức xuất phát, ta chỉ có thể đưa ngài đến giữa sườn núi, chỉ cho ngài một mặt sườn núi tương đối an toàn, không thể cùng ngài đi toàn bộ hành trình."Nói xong liền muốn đem tiền trả lại cho Hàn Doanh, rất băn khoăn nói: "Thực sự xin lỗi..."Thợ săn trong nhà còn có nhi tử mới vừa đầy hai tuổi cùng mẹ già muốn chăm sóc, làm cho hắn cùng đi mạo hiểm thì có chút khó khăn, Hàn Doanh không nhận tiền, chỉ nói: "Giữa sườn núi liền giữa sườn núi."Thợ săn quả nhiên có kinh nghiệm, rõ ràng khắp núi đều một mảnh trắng xóa, nhưng hắn lại tìm được con đường tương đối tốt và tiện dẫn Hàn Doanh tiến lên.
Bất quá cái này cũng chỉ là tương đối, núi đá chót vót hơn nữa có băng do tuyết đọng, mặt đất hoặc là trơn trợt hoặc là hãm sâu , mỗi một bước đều phải cẩn thận.Không ngừng đi mất gần tới hơn bốn giờ, sắc trời dần dần tối lại, thợ săn dẫn đường thở gấp dừng chân một chút, quay đầu lại nhìn Hàn Doanh hơi thở trước sau vững vàng mạnh mẽ, không nhịn được khen: " Thể lực của ngài thật tốt, đi con đường như vậy cư nhiên một chút việc đều không có."Tốc độ của bọn họ rất nhanh, chưa đầy bốn giờ đã tới giữa sườn núi, thợ săn vốn nói chỉ đưa tới đây, có thể là bởi vì Hàn Doanh không lấy tiền, liền cắn răng nói: "Ta mang ngài đi thêm một đoạn, phía trước có một đoạn rất nguy hiểm nhưng lại là con đường có thể đến đỉnh núi nhanh, như vậy ngài cũng có thể đến huyện Thanh Uyển sớm hơn."Đoạn đường kia quả nhiên rất nguy hiểm, vách đá gần như vuông góc, chỉ có một không gian hẹp có thể leo lên cùng đặt chân, nhất định phải tập trung lực chú ý gấp mười lần.
Khó khăn lắm mới qua được đoạn đường này, sắc trời gần như tối sầm, lại đi về phía trước bên phải một canh giờ thì tới đỉnh núi , thợ săn đã không thể tiếp tục đi cùng, sau khi nói những điều cần chú ý khi xuống núi cùng tao ngộ tuyết lở liền quay trở về -- hoàn toàn không biết trong nháy mắt chính mình rời đi , tại chỗ nhiều hơn một mỹ thiếu niên.Sau khi Thẩm Đồng biến thành hình người quần áo trên người vẫn là quần áo mặc lúc ở Vinh thành, làm cho Hàn Doanh lập tức khẩn trương, "Trên núi lạnh, Bảo Bảo nghe lời, nhanh biến trở về đi!""Ta đã tu luyện tới Huyễn Hình kỳ, không sợ lạnh." Thẩm Đồng nghiêng đầu, nghiêm túc lập lại một lần điều đã nói lúc trước: "Ta muốn đi cùng người."Không ngăn được cậu , Hàn Doanh chỉ có thể gỡ ba lô xuống, lấy ra bộ quần áo chống lạnh lúc trước đã mua, tự tay mặc lên giúp cậu, tỉ mỉ kiểm tra một lần, thậm chí ngay cả tất của cậu cũng nhìn, mới miễn cưỡng thả tâm: "Mệt mỏi liền nói cho ta, có nghe hay không?"Sau khi thăng cấp Thẩm Đồng