Ôn Hi một mình đi trên con phố dài, trước mắt hết thảy như che một tầng sương trắng, sương trắng tan đi, cậu nhìn thấy một bàn thức ăn ngon vừa mới làm bị chính mình cố ý bỏ thêm một đống lớn gia vị vào bên trong, sau đó cưỡng bức Tư Cảnh ăn hết, nhìn vẻ mặt thống khổ của thiếu niên mà cười khoái chí.
Hình ảnh thay đổi, biến thành cậu với Tư Cảnh đứng ở trên cầu thang, một người thì kiêu căng, một người thì yếu đuối, tiếp đó cậu bực bổi đẩy người bên cạnh một cái, lực đạo không hề nén lại dường như mạnh hơn, đối phương bước không vững một cái liền lăn từ cầu thang xuống, máu chảy đầy sàn, nhưng cậu lại không có gì kinh sợ, thậm chí còn cười nói: " Này, Tư Cảnh, cậu ngay cả đứng còn không vững,vẫn là nên nhân lúc còn sớm lăn ra khỏi nhà tôi đi!
Chậm rãi chuyển dời, cuối cùng dừng lại ở hình ảnh Tư Cảnh cả người chỗ xanh chỗ đỏ cuộn tròn nằm trước mặt cậu, giống như một con thú nhỏ lẩm bẩm, thanh âm lại quen thuộc dị thường: "Vì cái gì mà cứ là tôi chứ? Vì cái gì? Cõ lẽ tôi không nên tồn tại, đúng không? Tồn tại thật là một việc thống khổ bao nhiêu a, thật sự, thật sự rất muốn chết đi!.
.
"
Mắt đột nhiên mở, hơi thở của cậu thậm chí ngừng lại trong giây lát
" Tỉnh rồi sao?"
Nghe được thanh âm Ôn Hi nghiêng nghiêng tầm mắt, ngồi dậy, yết hầu khàn khàn gian nan thì thầm, "Tư Cảnh.
"
"Làm sao vậy?" Tư Cảnh nhìn đôi mắt sâu thẳm của cậu, "Ngủ không ngon à?"
Ôn Hi lắc đầu.
Cậu xác thực ngủ rất không ngon, nhưng cậu cũng không tính toán nói cho đối phương
Tư cảnh không có truy vấn, chỉ là giơ tay nhẹ nhàng lau khóe mắt của thiếu niên, một chút cảm xúc ướt át làm cậu mím môi.
Đầu ngón tay hạ xuống vuốt ve, hắn nhắm mắt lại, ánh mắt nhẹ nhăn," Ôn Hi, tôi đau đầu"
Nghe được lời này Ôn Hi tức khắc khẩn trương lên, " Sao đột nhiên lại đau đầu? Có đau lắm không, chúng ta đi bệnh viện xem xem?"
Tư Cảnh thanh âm thực nhẹ, " Không cần, cậu có thể để tôi dựa một chút không, tôi không động đậy một chút liền hết đau.
Ôn Hi không có trả lời, chỉ là vươn tay đem thiếu niên gầy yếu ôm ở trong lòng ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve phía sau lưng hắn.
Cậu có rất nhiều thứ muốn nói, cũng có rất nhiều cảm xúc phức tạp, cậu chỉ có thể tự mình nhịn xuống, nhưng không biết vì sao, ôm Tư Cảnh như vậy, trong lòng cậu lại bình lặng không thể giải thích được
Động tác trên tay ngừng lại, Ôn Hi đem người ôm đến càng chặt hơn, Tư Cảnh xoay lại ôm lấy cậu, trong lúc nhất thời cũng không biết rốt cuộc là ai đang ôm lấy ai.
Không biết qua bao lâu, Ôn Hi nghe được thanh âm Tư Cảnh, "Nên vào nhà ăn cơm thôi.
"
"Ừm"
Cảm xúc vững vàng hơn nhiều Ôn Hi vội buông đối phương ra, lập tức thay vẻ mặt ghét bỏ:" Cậu thật là yếu ớt, còn cần tôi trấn an cậu, lãng phí thời gian của tôi dài như vậy, xuống xe ăn cơm nhanh lên!"
Tư Cảnh rũ rũ mắt, đẩy cửa xe xuống xe, mới vừa đi vài bước bỗng nhiên thân thể ngả ra, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã trên đất, may mắn Ôn Hi kịp thời đỡ lấy hắn.
Không đợi hắn đứng vững, Ôn Hi liền vội vàng nói: "Tôi nói rồi khẳng định còn có vấn đề gì đó, nếu không đợi đến bệnh viện nhìn xem sao.
"
Khóe miệng cười lên một độ cong không dễ phát hiện, Tư Cảnh xua xua tay, thanh âm như cũ là yếu ớt phảng phất có thể bị gió thổi vỡ vụn, "Không có việc gì, chỉ là ngồi lâu rồi đột nhiên đứng lên có chút thiếu oxy, tôi chậm một chút lại tốt thôi.
"
Ôn Hi không nói cái gì nữa, chỉ là đôi mắt dừng ở trên người đối phương thật lâu, xác định thật sự không có chuyện gì mới mở miệng: "Đi thôi, ăn cơm chiều trước, sau đó lại nói.
"
Trải qua nhiều ngày ở chung như vậy, Tư Cảnh cho rằng chính mình đã quen việc lúc ăn cơm bị ánh mắt lộ ra ngoài của thiếu niên nhìn chằm chằm vào mình, nhưng hôm nay hắn mới biết được, hóa ra chim cút nhỏ lúc trước đã rất thu liễm rồi.
Buông chiếc đũa, hắn hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
Ôn Hi nói thẳng: "Hôm nay cậu ăn ít đi.
"
Tư Cảnh: "Uống qua sữa chua, không quá đói.
"
Ôn Hi lại căn bản không tin hắn trả lời, truy vấn nói: "Cậu có phải đầu còn đau không.
"
Thậm chí những lời này vẫn dùng câu khẳng định.
Tư Cảnh có chút bất đắc dĩ, "Thật sự không có.
"
Ôn Hi lại biểu hiện một bộ dạng cậu không cần gạt tôi, tôi đều hiểu, " Trong phòng tôi còn có thuốc giảm đau, bao con nhộng, thuốc pha nước đều có, chờ lát nữa cậu cùng tôi đi lấy.
"
Tư Cảnh:"! "
Nửa giờ sau, Tư Cảnh trầm mặc nhìn đống thuốc trong lồng ngực mình.
Hắn không có nhìn lầm nói, cảm mạo, vitamin thậm chí thuốc tiêu hóa đều ở bên trong.
Ôn Hi lại một chút không cảm thấy có vấn đề gì, giơ tay vén tóc mái thái dương thiếu niên lên, tỉ mỉ nhìn nhìn chỗ bị thương, sau đó mới dặn dò: "Cậu uống thuốc trước đã, nếu còn đau đến chịu không nổi ngày mai chúng ta đi bệnh viện, tôi biết cậu không muốn đi, nhưng thân thể chỉ có một, không thể tùy hứng.
"
Tư Cảnh thuận theo gật gật đầu, "Tôi biết rồi.
"
Khụ một tiếng, Ôn Hi bù nói: "Đương nhiên, tôi đây không phải quan tâm cậu, chỉ là cậu yếu ớt như một quả cà tím dính sương, không chăm lo tốt một cái lại vào bệnh viện bị ba mẹ tôi nhìn thấy tôi không phải là lại xui xẻo sao.
"
Vừa nói, ánh mắt cậu không tự giác len lén nhìn qua, kết quả, phát hiện Tư Cảnh vẫn đang nhìn mình, từ đáy lòng không khỏi phiếm ra vài tia xấu hổ, "Nhìn tôi làm gì?"
Tư Cảnh nhìn tai cậu lộ ra màu đỏ nhạt, thấp giọng nhắc nhở, "Đừng quên vụ cá cược.
"
"Tôi sẽ không quên đâu! Ta cần phải từ từ suy nghĩ nên cho cậu làm cái gì.
" Ôn Hi thay bộ dạng miệng lưỡi ác bá, nhưng mới vừa nói xong lại ý thức bổ sung, "A đúng rồi, tôi biết cậu rất muốn thắng, nhưng vẫn cần phải ngủ biết không, dù sao thân thể cậu không tốt, mấy ngày thi không nghỉ ngơi nhiều nói không chừng trực tiếp lại ngất xỉu, đến lúc đó lại không thể đọ sức với tôi.
"
Tư Cảnh không nói cái gì nữa, đôi mắt mềm mềm, cầm thuốc liền tính toán rời đi, kết quả mới vừa bước ra nửa bước tay áo đã bị kéo lấy.
Hắn hoang mang quay đầu lại, lại vừa lúc đối diện một gương mặt tươi cười, "Quên chưa nói, ngủ ngon.
"
Tư Cảnh giật mình hô hấp ngừng chút, ngữ khí không tự chủ được ôn nhu: "Ngủ ngon.
"
*****
Lớp 3 năm 2 mọi người kinh ngạc phát hiện, Ôn Hi nổi tiếng khắp sơ trung là bao cỏ mỹ nhân thế mà bây giờ đây lại đang bắt đầu nghiêm túc học tập.
Mặt ngoài mọi người đều không dám nói cái gì, nhưng sau lưng lại nghị luận sôi nổi, phải biết rằng, việc Ôn Hi bắt nạt Tư Cảnh các thầy cô không rõ lắm, trong lúc đó các học sinh, đặc biệt học sinh lớp 3 năm 2, lại biết nó rất rõ.
Ôn Hi trong