Triệu Thanh Tử về đến nhà, trong lòng nàng vẫn có chút tức giận, vì thế nàng lại ngồi xuống bên cửa sổ, muốn dùng biện pháp cũ để bản thân bình tĩnh, nhưng mà nàng vẫn lại thất bại.
Trong lòng ảo não, nàng bất đắc dĩ phát hiện, chỉ cần là chuyện có liên quan đến Ngô Ưu thì nàng liền khó có thể bình tĩnh giải quyết.
Trong đình viện vẫn còn có tuyết chưa tan, mặt đất cũng ướt dầm dề, Triệu Thanh Tử nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại bắt đầu thất thần.
Vân Cô tiến vào phòng liền nhìn thấy tiểu thư một tay chống cằm, hai mắt vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng thường thường nở nụ cười.
Vân Cô cười rồi lại lắc đầu, trong lòng nàng có chút cảm tạ Ngô Ưu.
Trước kia, tuy tiểu thư cũng luôn thích ngẩn người, nhưng đó là bởi vì nàng không có hứng thú với vạn sự, không có việc gì cần phải nghĩ đến, mà hiện giờ nàng thất thần là bởi vì trong lòng nhớ đến người thương.
Bị tiếng mở cửa kinh động đến, Triệu Thanh Tử thu hồi nụ cười ở khóe miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Cô: "Vân Cô, chuyện gì?"
Vân Cô quỳ một gối xuống đất, cung kính bẩm báo: "Sơn phỉ ở Cẩm Châu có dị thường, bộ hạ tìm hiểu tin tức báo lại tình báo, sơn phỉ kia cũng không giống sơn phỉ tầm thường, ngược lại thập phần có quy củ, tố chất còn cao hơn sơn phỉ rất nhiều."
Sơn phỉ ở Cẩm Châu sao? Triệu Thanh Tử bắt đầu tự hỏi, Cẩm Châu sơn phỉ gây tai họa cũng không phải là chuyện một ngày hai ngày, hoàng đế đã phái vô số quan binh đến diệt phỉ nhưng lại không thể hoàn toàn tiêu diệt sạch sẽ, lần này thậm chí còn phái cả Trương Văn Kỳ đi diệt phỉ.
Trương Văn Kỳ từ nhỏ đã lớn lên ở trong quân doanh, thậm chí còn trở thành chủ soái của một quân khi mới hai mươi chín tuổi, nàng hiện giờ đã giữ chức vị đại soái được sáu năm.
Phái ra người tài giỏi như thế cũng không được, khiến cho Triệu Thanh Tử có chút ngoài ý muốn.
Tuy nói cũng là do tuyết rơi gây ra tai họa, nhưng như vậy cũng đã đủ chứng minh sơn phỉ khó chơi.
Nàng suy nghĩ một hồi, hỏi: "Gần đây sơn phỉ có dị động hay không?"
"Núi bị lớp tuyết dày bao phủ, bọn chúng ít xuống núi hoạt động, duy nhất một lần là cướp gạo thóc của Mạc gia, cũng là phú thương ở Cẩm Châu.
Tiểu thư của Mạc gia cũng vì vậy mà bỏ mạng."
Triệu Thanh Tử nghe vậy thì nhíu mày, phân phó Vân Cô: "Ngươi phái người tiếp tục điều tra, nhưng mà cần phải cẩn thận, không thể làm cho bọn họ phát hiện, miễn cho rút dây động rừng."
Nàng suy nghĩ rồi lại tiếp tục phân phó: "Ngươi cũng có thể đi điều tra Mạc gia kia một phen, nghe nói lúc đó thiếu gia của bọn họ còn sống, có thể đi hỏi thăm tình huống cụ thể của vụ cướp."
"Vâng!"
Đợi đến khi Vân Cô đi rồi, Triệu Thanh Tử ngả người ra phía sau, nàng xoa xoa cái trán, trên mặt có chút mỏi mệt.
Cẩm Châu chính là nơi cực kỳ quan trọng, vạn không thể sơ suất.
Triệu Thanh Tử cũng không có ủng hộ triều đại này, nhưng mà nàng minh bạch, ở dưới thế cục lớn, sinh mệnh của mỗi người đều có vẻ thập phần nhỏ bé.
Chẳng qua là tìm đường lui cho nàng và ca ca mà thôi, hiện tại còn tiện thể dẫn theo Ngô Ưu, trong lòng Triệu Thanh Tử nghĩ như vậy.
Ở Cẩm Châu, bên trong một cửa hàng lớn của Mạc gia, Mạc Tử Ý đang ở quầy tính sổ sách.
Từ sau khi ca ca chết, nàng phải thay thế thân phận của hắn, từ đây liền không còn tiêu dao như trước, mỗi ngày phải làm sổ sách khiến cho nàng hoàn toàn không thể thoát thân.
Hoặc là nói cách khác, Mạc Tử Ý nàng đang trốn tránh, nàng sợ hãi chính mình dừng lại thì sẽ miên man suy nghĩ.
Hiện tại nàng suốt ngày không về nhà cũng là vì sợ bản thân nhìn thấy phụ thân thì sẽ nhịn không được mà oán trách.
Ca ca sinh thời tôn kính phụ thân nhất, có thể nói là phụ thân nói cái gì hắn liền nghe cái đó, không nghĩ tới điều này lại phải trả giá bằng mạng sống của hắn.
Ngẩng đầu thoát khỏi đống sổ sách này, Mạc Tử Ý tính toán ngày tháng, còn có ba tháng nữa nàng cần phải đi đến kinh thành một chuyến.
Nàng nghĩ đến đó liền có chút sầu khổ, không biết khi nào mới có thể diệt hết bọn sơn phỉ trên núi.
Nữ tướng quân lần trước cứu nàng hẳn là được triều đình phái tới diệt phỉ đi, có vẻ là vẫn chưa diệt phỉ thành công.
Mấy ngày nữa là đến trừ tịch, nàng vẫn phải đi về gặp mẫu thân mới phải.
Hiện giờ đã là giữa trưa, Mạc Tử Ý hơi đói bụng, nhưng mà nàng ăn không quen thức ăn trong tiệm bình dân, vì vậy quyết định đi đến tửu lầu ăn.
Sau thảm họa tuyết rơi, bên trong thành Cẩm Châu cũng đã náo nhiệt trở lại, trên đường có chút ồn ào ầm ĩ, Mạc Tử Ý tùy tiện tìm một nhà tửu lầu rồi ngồi xuống, phân phó điếm tiểu nhị chuẩn bị thức ăn.
Trong lúc chờ đợi, nàng đột nhiên nghe thấy dưới lầu có tiếng cãi vã, bởi vì thanh âm có chút ồn ào, cho nên trong lòng Mạc Tử Ý không vui.
Nàng vốn định nhẫn nhịn, không nghĩ tới tiếng cãi vã kia sẽ càng lúc càng lớn.
Trong lòng càng không thoải mái, Mạc Tử Ý nhấc chân đi xuống dưới lầu, phát hiện là điếm tiểu nhị đang khắc khẩu với một khất cái, nàng đi về phía trước vỗ vỗ bả vai của điếm tiểu nhị.
Điếm tiểu nhị vừa định nổi giận, nhưng sau khi nhìn thấy người vỗ bả vai mình là ai, lập tức đè xuống lửa giận: "Chính là làm ầm ĩ đến Mạc gia ngài sao, chuyện ở đây lập tức sẽ kết thúc, ngài trước lên lầu chờ đợi."
Mạc Tử Ý vẫn chưa đáp lời, nàng nhìn khất cái ở phía cửa, chỉ nhìn thấy mơ hồ là một nữ tử, dáng người có chút thấp bé, cảm giác còn rất trẻ.
Khất cái nhìn thấy Mạc Tử Ý thì hai mắt sáng rực lên, giống như là nhìn thấy chúa cứu thế: "Xin công tử hãy thương xót ta, đã ba ngày nay ta không có ăn cơm."
Chung quy vẫn có chút không đành lòng, sau khi Mạc Tử Ý phân phó điếm tiểu nhị thì lập tức dẫn nữ tử lên lầu hai, cùng ngồi với nàng.
Thức ăn rất nhanh đã được bưng lên, nhìn thấy nữ tử ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không kịp dùng đũa, Mạc Tử Ý bị sức ăn của nàng làm cho kinh ngạc một chút, lại sợ nàng nghẹn, vội rót cho nàng một chén nước.
Sau khi ăn uống no nê, nữ tử kia hành lễ, nói muốn lấy thân báo đáp, Mạc Tử Ý suýt chút nữa liền phun ra nước trà đang uống.
Nàng liên tục xua tay: "Không cần đâu."
Nhìn vẻ mặt cự tuyệt của người đối diện, Giang Hồng nở nụ cười.
Không sai, khất cái này chính là Giang Hồng.
Lúc trước ám sát hoàng đế không có kết quả, ngược lại nàng còn bị Triệu Thanh Tử vừa lúc bắt được, vốn tưởng rằng bản thân nàng nhất định sẽ chết, không nghĩ tới sau khi nàng mắng chửi nàng ta một hồi thì lại có thể nhặt về tính mạng.
Nghĩ đến đây, Giang Hồng vẫn luôn rất nghi hoặc, nàng không rõ chính mình rốt cuộc vì sao lại sống sót, Triệu