Tướng quân phủ ở gần ngoài thành hơn, bởi vậy Ngô Ưu trước mang Mạc Tử Ý về tướng quân phủ, đồng thời phái người truyền lời cho Giang Hồng để miễn cho bọn họ lo lắng.
Triệu Thanh Tử cũng chưa quay về Vĩnh Định hầu phủ.
Một mặt nàng không muốn Ngô Ưu và Mạc Tử Ý hai người ở cùng một chỗ, mặt khác nàng cũng muốn biết rõ Mạc Tử Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Tử Ý khe khẽ kêu một tiếng rồi dần dần mở to mắt, Ngô Ưu trong lòng vui vẻ: "Ngươi tỉnh rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái hay không?"
Mạc Tử Ý còn có chút mơ hồ, nàng chống thân mình ngồi dậy, giọng nói hơi suy yếu: "Ngô tiểu thư, ta đây là ở đâu?"
"Không cần lo lắng, nơi này là tướng quân phủ, nhưng tại sao ngươi lại rơi xuống nước?"
Nói đến việc bị ngã xuống nước, Mạc Tử Ý lúc này mới nhận ra, nàng xoa xoa đầu nỗ lực nhớ lại.
Nàng vốn ở bên bờ sông chơi đùa, sau khi đứng lên thì giống như có ai đó đã đẩy nàng.
Nàng trả lời không quá rõ ràng: "Lúc ta đứng ở bờ sông, giống như có người đẩy ta, ta cũng không quá dám chắc."
Triệu Thanh Tử nghe vậy trong lòng có chút trầm trọng, trước kia đều là địch nhân ở sáng nàng ở trong tối, tình huống hiện giờ e rằng đã ngược lại.
Đồng thời nàng lại có chút hưng phấn, chỉ cảm thấy đã lâu không gặp phải đối thủ như vậy.
Lúc nãy còn mơ hồ, nhưng giờ phút này Mạc Tử Ý đã thanh tỉnh được một chút.
Nàng đột nhiên phát hiện bản thân chỉ mặc trung y, phát quan trên đầu cũng không còn, loại tình huống này không cần nghĩ cũng biết, Ngô Ưu các nàng nhất định là đã nhận ra.
Ngô Ưu thấy Mạc Tử Ý sắc mặt có chút trắng bệch, lại thấy nàng duỗi tay sờ đỉnh đầu thì đã biết được nàng đang suy nghĩ cái gì.
Vì làm nàng yên tâm, Ngô Ưu hứa với nàng: "Mạc tiểu thư không cần lo lắng, chuyện này ta và A Tử nhất định sẽ không nói cho người khác."
Không đợi Mạc Tử Ý đáp ứng, Triệu Thanh Tử ra tiếng dò hỏi nàng: "Mạc tiểu thư có thể nói cụ thể thêm được không, ngươi như thế nào lại rơi xuống nước? Chuyện lần này rất tệ, cần thiết đưa hung thủ ra trước công lý."
Giọng nói của Triệu Thanh Tử rất nghiêm túc, Mạc Tử Ý trong lúc nhất thời đem chuyện mình bị bại lộ thân phận vứt ra sau đầu mà nghĩ đến lời Triệu Thanh Tử nói.
Nàng cẩn thận nhớ lại toàn bộ quá trình sau khi cáo biệt Ngô Ưu hai người, rồi sau đó nàng lại sắp xếp lời cần nói, kỹ càng tỉ mỉ nói những gì mình đã trải qua cho hai người.
Ngô Ưu sau khi nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng lạnh cả người, Mạc Tử Ý không giống kiểu người sẽ đắc tội với người khác, thế nhưng còn có người muốn hại nàng mất mạng sao? Ngô Ưu không khỏi suy đoán là đối thủ cạnh tranh của Mạc gia ra tay, rốt cuộc Mạc lão gia đã lớn tuổi, hiện tại cũng chỉ còn lại một hài tử.
Triệu Thanh Tử suy tư một phen: "Mạc tiểu thư là nói, sau khi ngươi rơi xuống nước, có người ở trên bờ nhìn thấy ngươi nhưng lại xoay người bỏ đi, nhưng ngươi có thấy rõ dáng vẻ của người nọ hay không?"
"Chưa từng, lúc ấy cách quá xa, hình như người nọ là nữ tử."
Ngô Ưu nhịn không được mà xen vào: "Có thể là đối thủ cạnh tranh trên thương nghiệp chăng?"
Mạc Tử Ý lắc lắc đầu: "Trên hương nghiệp, Mạc gia tuy có đối thủ cạnh tranh, nhưng còn không đến mức mưu hại tính mạng của ta."
Ngô Ưu cảm thấy cô nương này quá mức đơn thuần, thế gian này có rất nhiều điều xấu xa, nhưng nàng ấy còn không có cảm nhận được.
Nhưng như vậy cũng tốt, có thể không cần phải sầu lo quá nhiều.
Mạc Tử Ý thấy Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều quan tâm nàng như vậy, nàng có chút cảm động, lại cảm thấy bản thân khiến các nàng thêm phiền toái: "Việc hôm nay đa tạ hai vị tiểu thư, nếu là về sau hai vị có gì cần hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không chối từ."
Ngô Ưu nhưng thật ra cảm thấy Mạc Tử Ý đã giúp nàng rất nhiều, vì thế nói: "Không cần để ý, rốt cuộc Mạc tiểu thư ngươi cũng đã giúp ta không ít việc."
Mạc Tử Ý biết rõ Ngô Ưu đang nói đến việc nàng giúp đỡ nàng ấy, nàng cảm thấy việc này so với ân cứu mạng thì còn không đáng giá nhắc tới, nhưng vì Triệu Thanh Tử ở đây nên Mạc Tử Ý không tiện nói rõ, vì thế nàng chỉ mỉm cười.
Triệu Thanh Tử ở bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy hai người này nhất định là có chuyện gì đó gạt nàng.
Nàng không khỏi nhớ tới lần trước, khi Ngô Ưu nhận được vàng thì lại nói thế kia, nàng nói được cứu rồi nhưng mà nàng muốn cứu ai?
Triệu Thanh Tử nhìn theo bóng lưng của Ngô Ưu, chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu Ngô Ưu muốn làm cái gì.
Triệu Thanh Tử nhịn không được mà đánh gãy cuộc nói chuyện giữa các nàng: "Nếu Mạc tiểu thư là nữ tử, vậy vị mà Mạc gia hạ táng chính là...?"
"Là ca ca của ta."
Giọng nói của Mạc Tử Ý có chút chùng xuống, hiện giờ nàng cũng không còn gì để giấu giếm: "Ta vốn tưởng rằng hắn có thể rời đi trong thân phận của mình, nhưng không ngờ phụ thân lại quyết định để ta thay thế hắn."
Khi Ngô Ưu đọc nguyên tác, nàng vẫn luôn không hiểu vì sao Mạc Tử Ý phải nữ giả nam trang, hiện tại mới biết được nàng ấy bị phụ thân yêu cầu, xem ra là vì để kế thừa thương nghiệp của Mạc gia.
Triệu Thanh Tử lại nghĩ khác, bởi vì nàng cảm thấy sơn phỉ ngoài thành Cẩm Châu hẳn là có liên hệ rất lớn với Mạc lão gia, chuyện hắn để Mạc Tử Ý ngụy trang chắc hẳn cũng có ý đồ khác.
Hiện giờ thân phận của Mạc Tử Ý đã làm rõ, Triệu Thanh Tử thuận tiện dò hỏi thêm một số việc khác: "Mạc tiểu thư, trước khi lệnh huynh xuất phát, hắn có biểu hiện gì khác thường hay không?"
Ngô Ưu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, chỉ cảm thấy nàng quá chú ý tới chuyện của Mạc phủ.
Ngô Ưu biết nàng rất thông minh, cũng hiểu được nàng sẽ không bao giờ làm những việc vô ích, hay là Mạc phủ thật sự đang che giấu gì đó?
Trong lòng Ngô Ưu bắt đầu hoài nghi, lại liên hệ kết cục trong nguyên tác, trong lòng Ngô Ưu lập tức căng thẳng.
Chẳng lẽ Mạc lão gia chính là gián điệp Dục Triều phái tới? Thế nhưng đây cũng chỉ suy đoán, nàng còn không có chứng cứ thật sự.
Thế nhưng nếu đúng là như vậy, Mạc phủ nhất định có liên hệ với sơn phỉ, nhưng Mạc Tử Nghĩa lại bị sơn phỉ giết chết.
Mạc lão gia này cũng quá độc ác, nhi tử của mình cũng có thể nói không cần liền không cần, Ngô Ưu có chút không muốn tin tưởng.
Ngô Ưu cảm thấy trong lòng nàng hơi trầm trọng, nàng cảm thấy suy đoán này rất có khả năng chính xác, nhưng nàng nên làm thế nào để A Tử biết mà không nghi ngờ nàng đây? Nàng còn không có tìm được biện pháp.
Hơn nữa, nhìn thấy dáng vẻ Mạc Tử Ý như vậy, nàng ấy hẳn là hoàn toàn không biết những chuyện này.
Nếu đúng như những gì Ngô Ưu suy đoán, sau khi biết được, nàng ấy nên làm như thế nào đây.
Mạc Tử Ý nghe Triệu Thanh Tử hỏi như vậy, nàng liền nói ra nghi vấn tồn tại đã lâu trong lòng: "Xác thật là có khác thường.
Bình thường chuyện vào kinh đều là do phụ thân lo liệu, mà đại tuyết lần đó lại đổi thành ca ca."
Nàng suy nghĩ, lại nói thêm: "Hơn