"Trong cung không có tin tức gì sao?"
Ngô Ưu vô cùng lo lắng, chuyện của Lý Oánh Oánh đã qua một ngày, theo lý mà nói Hoàng Thượng hẳn là đã biết mới đúng.
Triệu Thanh Tử cúi đầu chăm chú thêu khăn, nghe thấy Ngô Ưu nói nàng đầu cũng không nâng, chỉ nhàn nhạt mà trả lời: "Ngươi gấp cái gì, hoàng đế cữu cữu kia của ta vẫn muốn thể diện, không có khả năng gấp gáp tiễn biểu muội ra ngoài."
Dù sao đi nữa, thân phận của Lý Oánh Oánh vẫn là công chúa, bị địch quốc hoàng tử đùa giỡn ngay trong chính lãnh thổ của bổn quốc vốn là chuyện vô cùng mất mặt.
Nhưng Ngô Ưu biết hướng đi của nguyên tác, nàng luôn cảm thấy ngày mà Lý Oánh Oánh hòa thân sẽ không còn xa.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử còn đang nghiêm túc thêu, liền nghiêng đầu nhìn mặt thêu trên tay nàng ấy, cẩn thận nhìn mới phát hiện nàng ấy đang thêu thanh trúc, thân trúc hướng xuống dưới, tựa như có gió đang thổi qua.
Ngô Ưu nhìn, cũng không khỏi tiến đến, cách Triệu Thanh Tử càng ngày càng gần.
Cảm thụ được độ ấm bên người càng ngày càng rõ ràng, bởi vì cách quá gần, Triệu Thanh Tử có thể cảm nhận được hơi thở của Ngô Ưu ở bên tai mình.
Tư thế này khiến cho Triệu Thanh Tử căn bản vô pháp bình tĩnh mà thêu được, nàng hơi bất đắc dĩ buông xuống kim chỉ trong tay, đem mặt thêu đặt lên bàn.
Ngô Ưu cầm lấy mặt thêu nàng đặt ở trên mặt bàn, chỉ cảm thấy mặt thêu chỉ mới hoàn thành được một nửa thôi mà đã thập phần tinh xảo và đẹp mắt.
Nàng không thể không khen ngợi: "A Tử thêu thật là đẹp, sao cái gì ngươi cũng đều làm được a."
Triệu Thanh Tử cười cười: "Chỉ là thời gian nhàn hạ, học một chút thứ hữu dụng lẫn vô dụng để tống cổ thời gian mà thôi."
Nghe vậy, Ngô Ưu cầm lấy mặt thêu nhìn trong chốc lát, sau đó cẩn thận đặt nó ở lại chỗ cũ.
Sờ đến vết chai trong tay, Ngô Ưu có chút bất đắc dĩ.
Có lẽ là cảm nhận được tâm tình của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử đem thêu phẩm đã hoàn thành một nửa đặt ở nơi khác.
Sau khi cất đi, Triệu Thanh Tử lại đẩy xe lăn về bên cạnh Ngô Ưu.
Ngô Ưu biết A Tử chiếu cố tâm tình của nàng, trong lòng cũng bởi vì vậy mà vô cùng ấm áp.
Triệu Thanh Tử bị ánh mắt sáng rực của Ngô Ưu nhìn chằm chằm đến mức có chút ngượng ngùng, lại nghĩ đến chính sự quan trọng: "Ngươi không phải quan tâm Oánh Oánh nha đầu sao?"
Ngô Ưu gật đầu, có lẽ Lý Oánh Oánh có chút cao ngạo tùy hứng, nhưng mà trừ cái này ra nàng ấy thật sự là cô nương tốt.
Ngô Ưu biết vận mệnh của nàng ấy sau này sẽ như thế nào, bởi vậy mỗi lần đối mặt tâm tình của nàng luôn rất phức tạp.
.
Truyện Thám Hiểm
Lúc trước nàng đã từng nghe người ta nói, bi kịch chính là đem những thứ tốt đẹp hủy hoại cho người ta xem.
Mỗi người đều có lòng yêu mến những điều xinh đẹp đáng yêu, trơ mắt nhìn nàng ấy bị hủy hoại, Ngô Ưu tạm thời còn không làm được.
Loại cảm tình này không giống với cảm tình nàng dành cho Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu phân biệt thật sự rõ ràng, chỉ là nếu bản thân làm không được, Ngô Ưu cũng sẽ không ngây ngốc xen vào.
Nghĩ nghĩ, Ngô Ưu trả lời: "Công chúa nàng quá mức tin tưởng Hoàng Thượng."
Triệu Thanh Tử nhìn Ngô Ưu, từ sau khi nàng tin tưởng Ngô Ưu là người của một thế giới khác, rất nhiều việc đều có lời giải thích.
Chỉ là Triệu Thanh Tử không để bụng, người nàng thích chính là bản thân Ngô Ưu.
Tuy không biết vì sao Ngô Ưu lại quan tâm Lý Oánh Oánh như vậy, nhưng lúc trước nàng ấy cũng đã cố ý đi tìm Mạc Tử Ý, còn nhắc nhở nàng chuyện sơn phỉ có liên quan đến Dục Triều, tựa như nàng ấy biết được hướng đi của tương lai.
Huống hồ Triệu Thanh Tử vốn cũng muốn cứu Lý Oánh Oánh nha đầu.
Tuy rằng nha đầu kia quá ồn ào, nhưng nể tình nàng ngây ngốc cứu nàng một chút cũng không sao.
Nhưng mà hiện giờ trong cung còn không có động tĩnh, không biết hoàng đế sẽ xử lý chuyện này như thế nào, không bằng trước tiên hỏi Ngô Ưu rồi lại tính toán.
Sau khi nghĩ kĩ, Triệu Thanh Tử nói với Ngô Ưu: "Vậy A Ưu ngươi cảm thấy kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì?"
Ngô Ưu thở dài một hơi: "Ta đoán Dục Triều Nhị hoàng tử sẽ hướng Hoàng Thượng cầu hôn, nghênh thú Tam công chúa."
Này cũng là chuyện mà Nhị hoàng tử kia cùng hoàng đế có thể làm, Triệu Thanh Tử một tay chống cằm bắt đầu nghiền ngẫm.
Cũng không biết Dục Triều phái một tên phế vật như vậy đến đây để làm gì, rõ ràng là bọn họ còn có những người đáng tin cậy hơn.
Triệu Thanh Tử chỉ cảm thấy tóc trên đầu nàng càng ngày càng ít, vốn dĩ chỉ muốn giúp ca ca cưới tức phụ, cuối cùng lại phải đấu tranh với một quốc gia khác, độ khó của phó bản trực tiếp lên tới cấp bậc cao nhất.
Hiện giờ sơn phỉ bên kia nhưng thật ra không cần lo lắng, Mạc lão gia bởi vì cái chết của nhi tử mà tâm sớm đã tồn hận ý, chỉ là hắn đã bị kéo vào vũng bùn, nếu như bại lộ nhất định là toàn bộ diệt môn.
Nhưng mà hắn không thể chịu đựng được nữa.
Thông qua những lá thư của Mạc Tử Ý, hắn biết được đoàn người Triệu Thanh Tử rất quan tâm nữ nhi của hắn, bởi vậy hắn đánh cuộc một phen, hắn yêu cầu Triệu Thanh Tử chỉ cần giữ được người nhà của hắn là đã đủ rồi.
Trên người gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy thật sự là có chút trầm trọng, huống chi còn có hàng loạt vấn đề như thân thế của Ngô Ưu, Lệ nương, Trương Văn Lý, Lý Oánh Oánh chờ nàng giải quyết.
Triệu Thanh Tử cũng không phải là người có thể làm được mọi thứ, nhưng mà nàng không thể dừng lại.
Đang lúc trầm tư, trên vai đột nhiên truyền đến độ ấm, nàng hoàn hồn nhìn đến bàn tay Ngô Ưu đang đặt lên vai mình, Triệu Thanh Tử có chút nghi hoặc.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử cau mày như là thập phần mỏi mệt, vì thế nàng tiến lên nhẹ nhàng xoa bóp bả vai cho nàng ấy, muốn cho nàng ấy nhẹ nhàng một ít.
Triệu Thanh Tử cảm thụ được động tác của Ngô Ưu, chỉ cảm thấy vô cùng thoải mái, tựa như những mệt mỏi của nàng đều theo động tác xoa vai của Ngô Ưu mà tan đi.
Trong bất tri bất giác, Triệu Thanh Tử thế nhưng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Nàng nhịn không được mà phỉ nhổ chính mình, rõ ràng độc tố trong cơ thể đã bài trừ sạch sẽ, lại vẫn thích ngủ như thế.
Mấy ngày này nàng thật sự càng ngày càng lười nhác, lại nói tiếp còn phải cảm tạ một chút Lệ nương, nếu không phải nàng ta thiết kế làm Ngô Ưu phát hiện mặt chân thật của Triệu Thanh Tử, vậy thì Ngô Ưu hai người sẽ không tiến triển nhanh đến như vậy.
Đáng tiếc, Triệu Thanh Tử sẽ không thỉnh nàng ta uống rượu mừng, không có trực tiếp giết nàng ta chỉ là cảm thấy không thể để nàng ta chết quá đơn giản.
Mí mắt của Triệu Thanh Tử như muốn dính lại với nhau, nàng không khỏi duỗi tay ấn lại bàn tay Ngô Ưu: "Được rồi, lại xoa nữa ta liền ngủ rồi, ngươi