Chuyện công chúa và cháu đích tôn của Thường An Hầu tư bôn khiến cho hoàng đế vô cùng phẫn nộ, định nghiêm trị những người có liên quan đến chuyện này, nhưng sau đó Hoàng Hậu đã đứng ra gánh vác toàn bộ trách nhiệm.
Trương Văn Kỳ cũng chủ động tiến cung thỉnh tội, nhưng hoàng đế sao có thể động nàng, tuy rằng không có sắc mặt gì tốt, nhưng cuối cùng vẫn không nhẹ không nặng mà bỏ qua, chỉ phạt Trương Văn Kỳ cùng Trương Văn Hiên ba tháng bổng lộc.
Nhưng hoàng đế cũng không có từ bỏ, hắn phái truy binh muốn bắt lại hai người, đồng thời tuyên bố lệnh truy nã hai người bọn họ trong toàn bộ cảnh nội Đại Hân.
"Ngươi nói hai người bọn họ có bị bắt trở về không?"
Ngô Ưu nhìn lệnh truy nã được treo lên khắp đường phố thì có chút lo lắng.
Tuy hai người bọn họ là nam nữ chủ trong nguyên tác, nhưng bởi vì nguyên nhân là như thế nên Ngô Ưu mới càng thêm lo lắng, bởi vì nguyên tác thích ngược chết bọn họ.
Triệu Thanh Tử mang khăn che mặt, lòng nàng cũng không có nhiều lo lắng, Trương Bá Ngộ tên kia thoạt nhìn rất cơ linh, không đến mức lại bị bắt trở về, dù cho có bị bắt Triệu Thanh Tử cũng sẽ nghĩ cách lại để cho bọn họ chạy đi.
Nhưng mà Triệu Thanh Tử có chút tiếc nuối, dáng vẻ hoàng đế cữu cữu của nàng bạo nộ nhất định là rất thú vị, đáng tiếc nàng không thể nhìn thấy.
Sau việc ngày hôm qua, ca ca nàng càng làm việc thêm điên cuồng.
Triệu Thanh Tử thật sự lo lắng, nhưng nàng cũng không biết nên khuyên hắn như thế nào.
Ngô Ưu nói để hắn bình tĩnh một đoạn thời gian thì tốt rồi, nàng tin tưởng lời Ngô Ưu nói sẽ không sai.
Hiện tại Triệu Thanh Tử có chút lười, trước đây mỗi khi nàng muốn làm một việc gì đó thì đều luôn suy xét tính khả thi, hiện giờ chỉ cần Ngô Ưu nói cái gì nàng liền tin cái đó.
Bản thân Triệu Thanh Tử đương nhiên cũng đã nhận ra, nhưng mà nàng cũng không tính toán sửa, bởi vì nàng tin tưởng Ngô Ưu sẽ không thương tổn nàng.
"Ngô tiểu thư! Triệu tiểu thư!"
Là giọng của Mạc Tử Ý, Ngô Ưu quay đầu đồng thời có chút kinh ngạc, bởi vì hôm nay Mạc Tử Ý không có mặc nam trang mà là nữ trang.
Triệu Thanh Tử đương nhiên cũng chú ý tới, nhưng nàng cũng suy ngẫm thật nhiều.
Mạc Tử Ý chạy tới bên cạnh hai người, Ngô Ưu cười cùng nàng chào hỏi: "Mạc tiểu thư, ngươi đây là?"
Bởi vì Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử đều nhìn chằm chằm nàng, Mạc Tử Ý hơi ngượng ngùng: "Phụ thân nói ta không cần lại thay thế thân phận của ca ca nữa, mộ bia và linh vị của ca ca cũng được sửa trở lại."
Ngô Ưu nhìn người thiếu nữ thanh tú trước mắt, tuy Ngô Ưu có chút nghi hoặc, nhưng mà Mạc Tử Ý có thể chân chính là chính mình, nàng thật lòng cảm thấy vui vẻ thay nàng ấy.
Triệu Thanh Tử cười nhìn hai người, trong lòng lại suy nghĩ rất nhiều.
Nàng đoán là Mạc lão gia bên kia hẳn là muốn hành động, bọn đạo tặc hoặc nói đúng hơn là tư binh kia cần phải nhanh chóng giải quyết mới được.
Triệu Thanh Tử vốn định mời Mạc Tử Ý đến Vĩnh Định hầu phủ làm khách, nhưng nghĩ đến Giang Hồng còn nằm ở trong phủ, nếu như bị nàng ấy phát hiện thì cũng không tốt, Giang Hồng hiện tại còn hôn mê, nhưng mà Chu đại phu nói nàng không sao.
Mấy người lại hàn huyên trong chốc lát, sau đó liền cáo biệt.
Đám người Ngô Ưu giờ phút này vô cùng vui vẻ, nhưng Dục Triều Nhị hoàng tử lại không có vui vẻ như vậy.
Rốt cuộc vịt chưa kịp tới tay thì đã bay mất, huống hồ trước đây hắn luôn miệng khoe khoang Tam công chúa sẽ gả cho hắn, hiện giờ Tam công chúa lại chạy theo người khác.
Tuy rằng hắn da mặt dày, nhưng vẫn không chịu nổi kích thích này, Đại Hân hoàng đế tuy rằng thoạt nhìn ôn hòa, nhưng cũng không phải là nhân vật mà người như hắn có thể nhăn mặt.
Vì thế hắn chỉ có thể trút giận lên thuộc hạ đi theo mình.
Trong đoàn sứ thần Dục Triều phái tới lần này, người phụ trách chính là La Vấn, hắn nhìn tên Nhị hoàng tử vô dụng, nhịn không được mà lắc đầu.
Đám thuộc hạ đi theo đều được chọn lựa trong quân binh Dục Triều, bị Nhị hoàng tử vô duyên vô cớ đánh chửi trừng phạt như vậy, La Vấn vẫn có chút không đành lòng, hắn không thể không tiến lên khuyên nhủ: "Nhị hoàng tử bớt giận, Tam công chúa kia cũng chỉ là tiểu nha đầu thô bạo vô lý mà thôi, Dục Triều ta giai lệ muôn vàn, nhất định có thể tìm được người càng hợp tâm ý điện hạ."
Nhị hoàng tử nhìn La Vấn: "La sứ thần ngươi không hiểu, chúng ta cũng đã ở Đại Hân thật lâu rồi, khi nào thì mới về nước, ta nhớ mẫu hậu.".
Truyện Đông Phương
La Vấn cúi đầu, đáp: "Điện hạ hãy kiên nhân, tình thế nước ta vẫn chưa ổn, chờ ổn định rồi lại quay về cũng không sao."
Nhưng Nhị hoàng tử nào nghe lọt mấy lời này, nơi đây không phải Dục Triều, tuy rằng Đại Hân đối với bọn họ lễ ngộ có thêm, nhưng Nhị hoàng tử vẫn bị hạn chế hoạt động, hiện giờ người hắn coi trọng cũng không thể đoạt về được.
Trong lòng hắn sớm đã không kiên nhẫn, hắn hất văng toàn bộ trà cụ trên bàn xuống đất, đột nhiên bạo nộ nói: "Tình thế chưa ổn? Không phải chỉ có mấy tên phản tặc thôi sao, vậy mà phụ hoàng đều giải quyết không được!"
Ấm trà bị Nhị hoàng tử quét xuống va phải La Vấn, nước trà khuynh đảo xối lên y phục hắn, lá trà trong ấm cũng dính trên người hắn, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Lòng La Vấn bốc lên lửa giận, nhưng mà hắn không dám phát tác, chỉ có thể nở nụ cười khuyên nhủ tên chủ tử không có đầu óc này: "Điện hạ bớt giận, rất nhanh sẽ tốt."
Nhị hoàng tử phát tác trong chốc lát, những tích tụ trong lòng xem như giảm bớt đi rất nhiều.
Hắn phất tay để các thị vệ đang quỳ trên mặt đất đi ra ngoài, chỉ để lại La Vấn: "Đại Hân hoàng đế vì an ủi ta nên chuẩn bị làm hội luận võ, còn mời ta đi xem, chẳng lẽ ta nói không bằng tận lực bắt nữ nhi kia của hắn đem về tặng cho ta."
Không biết vì sao Nhị hoàng tử lại chấp nhất với Tam công chúa như thế, La Vấn thật sự không nghĩ ra, nhưng hắn không chuẩn bị hỏi, chỉ đáp lại: "Dục Triều thượng võ, luận võ chính là trò tiêu khiển của Dục Triều, Đại Hân hoàng đế đây là muốn kỳ hảo với ngài."
Nhị hoàng tử nghe vậy, không chút nào để ý: "Ngoạn ý kia có cái gì đẹp, nhưng mà ta ở kinh thành lâu như vậy, sao mà cũng không thấy người chúng ta đặt ở Đại Hân?"
La Vấn biết nguyên nhân, nhưng mà lại không dám trả lời, không thể nói là sợ Nhị hoàng tử thấy sắc nảy lòng tham đi.
La Vấn không ngừng kêu khổ ở trong lòng, đi theo tên chủ tử như vậy, hắn vốn dĩ đã không có quá nhiều tóc, mà nay tóc rụng càng lúc càng nhanh.
Hắn dùng tay áo lau đi mồ hôi trên đầu, qua loa lấy lệ nói là nàng bận quá.
Nhị hoàng tử cũng không nghĩ quá nhiều, hắn bắt đầu suy ngẫm nên làm như thế nào ở luận võ ngáng chân Đại Hân, làm cho bọn họ không còn mặt mũi.
Hai nước là địch nhiều năm, tất nhiên là thấy nhau không hợp mắt.
Thấy Nhị hoàng tử không nói chuyện nữa, lòng La Vấn cũng yên ổn trở lại.
Lần này Dục Triều cũng không có thật