Hội luận võ đã kết thúc, Ngô Ưu vốn định đi hỏi nữ hài chiến thắng kia để xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, nhưng nữ hài ở bên cạnh Thái Tử, Ngô Ưu liền từ bỏ ý định này.
Nàng đi theo phụ thân rời khỏi hội luận võ, vừa định xoay người lên ngựa, đột nhiên nàng nghe được phía sau có người gọi nàng, quay đầu vừa vặn thấy được là nữ hài đã chiến thắng kia.
Nữ hài chạy ở phía trước, cười tươi xán lạn, Thái Tử đi theo phía sau nàng.
Nữ hài chạy đến trước mặt Ngô Ưu, thoạt nhìn phi thường kích động: "Ngô Ưu tiểu thư."
Ngô Ưu có chút ngốc, không biết nữ hài này tìm nàng để làm gì: "Xin chào."
"Ngô Ưu tiểu thư, ta tên là Tô Ngôn Tuyết, là nữ nhi của phú thương giàu nhất Cẩm Châu, đương nhiên hiện tại là nha hoàn của thái tử điện hạ, ngươi gọi ta Ngôn Tuyết là được."
Xưng hô như vậy không khỏi có chút thân mật, trong bất tri bất giác Ngô Ưu cũng bị nàng cảm nhiễm.
Ngô Ưu cười đáp: "Ngôn Tuyết tiểu thư, xin hỏi đây là?"
Lúc này thân phận của Tô Ngôn Tuyết là nha hoàn, mà Ngô Ưu vẫn gọi nàng là tiểu thư, hảo cảm của Tô Ngôn Tuyết đối với Ngô Ưu càng tăng thêm một chút.
Nàng thầm nghĩ, những lời đồn trong kinh thành quả là không đáng tin.
Lúc này Thái Tử cũng đi tới bên cạnh Tô Ngôn Tuyết, Ngô Ưu cùng Ngô Chiêm vừa định hành lễ, nhưng Thái Tử đã vung tay bảo bọn họ miễn lễ.
Thái Tử nhìn về phía Ngô Chiêm, thái độ rất là thân thiết: "Ngô tướng quân không cần đa lễ, tướng quân hàng năm đóng giữ biên cảnh thật sự vất vả, nếu có cơ hội ta nhất định phải tự mình đáp tạ tướng quân."
Ngô Chiêm trong lòng căng thẳng: "Thần sợ hãi, vì nước trả giá đây là việc mà thần tử nên làm, thần không dám ham mặt khác."
Thái Tử cười hai tiếng: "Tướng quân không cần sợ hãi, đây là ngươi xứng đáng được khen thưởng."
Sau đó Thái Tử xoay người nhìn về phía Ngô Ưu: "Ngô tiểu thư gần đây thay đổi không ít, ta đã lâu chưa đến thăm biểu muội, không biết gần đây nàng có khỏe hay không?"
Ngô Ưu không ngờ Thái Tử sẽ đột nhiên nói chuyện với nàng, nhưng nàng phản ứng thực mau: "Tạ Thái Tử quan tâm, A Tử nàng gần đây rất tốt."
Kiếp trước Ngô Ưu đã xem qua rất nhiều bộ phim truyền hình, nàng luôn cảm thấy Thái Tử tiếp cận bọn họ là có mục đích, chẳng lẽ là muốn đoạt vị sao? Nhưng mà hiện tại thân thể Hoàng Thượng còn cường kiện, phần lớn quyền lợi còn tập trung trên tay hắn, đoạt vị nói dễ hơn làm.
"Thái tử điện hạ, rõ ràng là ta tới trước, hiện tại đều là ngài nói chuyện."
Tô Ngôn Tuyết thoạt nhìn rất không cao hứng.
Vậy mà Thái Tử lại không tức giận, hắn như bị chọc cười: "Được, ngươi nói đi."
Tô Ngôn Tuyết được Thái Tử cho phép, cao hứng mà nói với Ngô Ưu: "Ngô tỷ tỷ, khi mà Tam công chúa gặp nạn ta cũng có mặt ở đó, vừa định ra tay nhưng đã bị ngươi giành trước."
Ngô Ưu trong lòng cả kinh, không nghĩ tới nàng vẫn bị người khác nhận ra, nhưng nàng không muốn rước thêm phiền toái, vì thế nói: "Không, Tô tiểu thư ngươi đã nhận sai người rồi."
Tô Ngôn Tuyết chắc chắn người lúc đó chính là Ngô Ưu.
Bởi lẽ khi các nàng chạy trốn, cái mũ của Ngô Ưu nhấc lên một góc, vừa lúc bị Tô Ngôn Tuyết nhìn thấy.
Tô Ngôn Tuyết còn muốn nói thêm, nhưng Thái Tử đã lặng lẽ kéo tay áo nàng, Tô Ngôn Tuyết biết Thái Tử có ý gì, sau đó nàng liền không truy vấn nữa.
Nhưng mà nàng vẫn có chút không tình nguyện: "Vậy ta nhận sai đi."
Động tác nhỏ của bọn họ không có thoát khỏi đôi mắt của Ngô Ưu, Ngô Ưu hiểu được Thái Tử bọn họ nhất định là đã biết, việc này cũng không có biện pháp, nhưng mà nàng cũng có vấn đề muốn hỏi Tô Ngôn Tuyết.
"Ngôn Tuyết tiểu thư, ngươi nói ngươi là nữ nhi phú thương Cẩm Châu, nhưng theo ta được biết nhà giàu nhất Cẩm Châu chính là Mạc gia, mà phu nhân hắn họ Trần, vì sao ngươi không có theo họ của bọn họ?"
Nụ cười của Tô Ngôn Tuyết thoáng chốc ảm đạm, sau đó nàng lại khôi phục ý cười, không thèm để ý mà nói: "Ta trước đây là nữ nhi nhà giàu nhất ở Cẩm Châu, nhưng phụ mẫu bởi vì nạn trộm cướp ở đây mà đều bỏ mạng."
Thì ra là thế, điều này cũng đã được giải thích rõ, nhưng lại nghĩ tới Mạc lão gia cùng sơn phỉ cấu kết, tâm tình của Ngô Ưu lại phức tạp.
Nhận thấy cảm xúc của Ngô Ưu không đúng, Tô Ngôn Tuyết lại đĩnh đạc mà nói: "Ai nha, đây đều đã là chuyện rất lâu trước đây, hiện tại ta đã quen sống một mình, cũng không biết nạn trộm cướp khi nào mới được giải quyết."
Nhìn thấy nàng còn muốn tiếp tục nói, Ngô Ưu chen ngang nàng: "Sẽ giải quyết."
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử thường xuyên ở bên nhau, mà Triệu Thanh Tử cũng không tính toán giấu giếm nàng cái gì, bởi vậy nàng biết rõ Cẩm Châu bên kia đã bắt đầu hành động.
Nghe ngữ khí của Ngô Ưu kiên quyết như vậy, Tô Ngôn Tuyết nghĩ lầm Ngô Ưu là đang an ủi nàng, nàng lại đột nhiên nhớ tới mục đích tìm đến Ngô Ưu, nói chuyện phiếm vui đến mức suýt chút nữa là nàng quên mất.
Tô Ngôn Tuyết gõ đầu mình, sau đó nói với Ngô Ưu: "Bá tánh ở kinh thành đều nói Ngô tỷ tỷ võ công rất là cao cường, có thời gian ta muốn cùng ngươi tỷ thí một chút, ta có thể đến tướng quân phủ tìm ngươi sao?"
Ngô Ưu đột nhiên chú ý tới Tô Ngôn Tuyết đã chuyển sang gọi nàng là Ngô tỷ tỷ, nàng ấy nói quen miệng tựa như từ trước đến nay đều gọi như vậy, Ngô Ưu ở trong lòng lau mồ hôi lạnh một phen.
Nghĩ đến nha đầu này cũng rất đáng yêu, Ngô Ưu liền đáp ứng nàng.
Khi Ngô Ưu nói chuyện với Tô Ngôn Tuyết, Thái Tử ở bên cạnh cũng không nhàn rỗi, hắn cũng lôi kéo Ngô Chiêm nói chuyện, lời trong lời ngoài đều mang theo ý ca ngợi.
Ngô Chiêm thực sự không muốn nói quá nhiều với Thái Tử, nhiều năm như vậy, hắn vẫn rèn luyện cho mình một ít cảnh giác.
Lúc trước hắn nhiều lần cự tuyệt đề nghị của Hoàng Thượng làm Ngô Ưu tòng quân, tuy rằng Hoàng Thượng ngoài miệng chưa nói, nhưng lòng Ngô Chiêm biết rõ Hoàng Thượng nhất định là bất mãn.
Nếu lúc này lại có quan hệ với Thái Tử, Hoàng Thượng khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, Đại Hân không phải là chưa từng xảy ra chuyện phệ phụ đoạt vị.
"Sắc trời không còn sớm, thỉnh Thái Tử chấp thuận thần cáo lui."
Thái Tử cảm nhận được Ngô Chiêm muốn rút lui, tuy trong lòng có chút tiếc nuối nhưng nếu kéo người không bỏ thì có thể sẽ khiến Ngô Chiêm tức giận, vì thế hắn đồng ý thỉnh cầu của Ngô Chiêm.
Ngô Ưu tất nhiên là muốn đi theo Ngô Chiêm, nàng cùng Tô Ngôn Tuyết cáo biệt, sau đó xoay người lên ngựa đi theo Ngô Chiêm trở về tướng quân phủ.
Sau