Tin Ngô Ưu tòng quân khiến cho ai ai cũng đều xôn xao, chỉ là danh tiếng Ngô Ưu bên ngoài cũng không tốt, bá tánh không hề tín nhiệm nàng, bọn họ đều nói nàng đi theo cản đường chứ không thể giúp ích được gì.
Triệu Thanh Tử ngồi ở bên hồ hoa sen trầm tư, Tĩnh Dung đứng hầu ở phía sau nàng.
"Lệ nương hiện giờ đang ở đâu, có gặp A Ưu hay không?"
Tĩnh Dung trả lời: "Lệ nương sau khi rời khỏi Cẩm Châu thì lại lên đường tới Giang Đô, trước mắt vẫn chưa ra khỏi thành."
Triệu Thanh Tử nhíu mày: "Có gì dị thường?"
Tĩnh Dung đáp: "Nàng gặp mặt một nữ nhân, trước mắt không thể tra được tung tích của hai người."
Triệu Thanh Tử luôn cảm thấy việc Ngô Chiêm chết trận không thể không liên quan đến đám người Lệ nương, nàng bỗng nhiên hơi mỏi mệt: "Đi tra nữ nhân kia cho ta, ngoài ra nghĩ cách tìm được hai người các nàng, có cơ hội liền bắt sống Lệ nương trở về."
Tĩnh Dung cung kính đáp: "Vâng."
Triệu Thanh Tử không muốn tiếp tục chơi đùa với Lệ nương nữa.
Nàng thả nàng ta đi ra ngoài lâu như vậy, mà nàng ta chỉ hoạt động ở Cẩm Châu và kinh thành, xem ra là không còn bố trí thêm gì khác.
Xung quanh không có ai, Triệu Thanh Tử từ trên xe lăn đứng lên, nàng dựa vào lan can nhìn hoa sen nở rộ khắp hồ, nhưng tâm tư lại nghĩ về người khác.
Ngô Ưu đã khởi hành mấy ngày nay, hiện tại hai người đã tới Giang Đô, sau khi tùy ý tìm một khách điếm dừng chân, Ngô Ưu lấy ra địa chỉ mà Chu đại phu đưa, nàng muốn đi tế bái phụ mẫu thân sinh của nguyên chủ.
Vân Cô tới khách điếm thì cũng đi ra ngoài một chuyến, hẳn là bà muốn liên hệ với người mà A Tử an bài tại Giang Đô.
Sau khi hai người tách ra, Ngô Ưu mới phát hiện nơi này có chút khó tìm, nàng tìm thật lâu đều không có tìm được, nhưng cũng may nàng còn nhận ra đường quay về khách điếm.
Ngô Ưu đành phải từ bỏ, nàng muốn chờ Vân Cô trở về rồi cùng nhau tìm, cũng may Vân Cô làm việc rất nhanh, cũng không để Ngô Ưu đợi lâu.
Hai người cùng nhau tìm kiếm, đối với việc tìm đường Vân Cô hiển nhiên đáng tin cậy hơn Ngô Ưu rất nhiều, chỉ là đường này khó đi, không những hẹp mà cỏ cây hai bên đường còn rất rậm rạp.
Cuối cùng bọn họ cũng phát hiện nó ở một nơi rất khuất, hai ngôi mộ lẻ loi đứng ở nơi đó, mộ bia được làm bằng gỗ, thoạt nhìn là mới được thay thế gần đây.
Ngô Ưu nhìn hai gò đất nhỏ đơn sơ như thế, không biết vì sao lại cảm thấy có chút khó chịu, nàng đến gần, chỉ thấy trên mộ bia bên trái viết "Mộ Hồ Liêu", bên phải chính là "Mộ thê tử Hồ Liêu – Ngô Hiểu", chữ viết cũng vô cùng quen thuộc, rõ ràng là do phụ thân viết.
Ngô Ưu vuốt ve mộ bia mới tinh mà lại đơn sơ, tấm bia làm bằng gỗ đã được đẽo gọt rất mịn, nơi này cỏ cây thấp thoáng, con đường đi qua lại gập ghềnh khó đi, người bình thường không thể phát hiện ra.
Vân Cô nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng cũng hiểu được vài phần: "Năm đó Hồ gia phạm vào tội lớn, sau khi hoàng đế chém đầu bọn họ thì ném thi thể ở bãi tha ma, hẳn là vì an toàn nên mới dựng mộ bia ở nơi khó tìm như vậy."
Ngô Ưu nghe Trương Văn Kỳ nói, mỗi khi Ngô Chiêm xin nghỉ thì đều sẽ đi tới Giang Đô.
Hắn bảo hắn cần đến thăm thân nhân ở Giang Đô, thế nhưng Trương Văn Kỳ cũng không biết thân nhân của hắn đã an giấc ngàn thu ở trong lòng đất.
Mộ bia được làm bằng gỗ thì rất dễ mục nát, mà trước khi phụ thân xảy ra chuyện thì cũng đã từng tới Giang Đô, nói vậy mộ bia này là do phụ thân mới vừa đổi gần đây.
Ngô Ưu trong lòng khổ sở, trên mặt lại nở nụ cười: "Phụ thân thật khờ, hắn đổi sang tấm bia đá thì cũng không cần vất vả như vậy."
Vân Cô lắc đầu: "Ta cũng không rõ, có lẽ là hắn muốn bảo vệ nơi này, ở trong triều đình đâu đâu cũng có đôi mắt nhìn chằm chằm ngươi."
Lòng Ngô Ưu hiểu rõ, từ hai huynh đệ Thường Ninh Hầu phủ kia thì nàng đã có thể nhìn ra, thế giới này cũng không tốt đẹp như những gì trong sách miêu tả, cũng không phải ngươi nghiêm túc làm tốt thì người khác sẽ vì vậy mà không làm tổn thương ngươi.
Phụ thân đã từng nói với nàng, hắn chán ghét quan trường, nếu như có thể, hắn chỉ muốn an ổn trồng trọt, thật sự cam tâm tình nguyện làm một người bình phàm.
Trên hai ngôi mộ cũng không có cỏ dại, xem ra là Ngô Chiêm đã dọn dẹp qua.
Trong lúc nhất thời, Ngô Ưu không biết bản thân nên làm gì, sau khi tế bái phụ mẫu, nàng liền đi theo Vân Cô trở về khách điếm.
Lúc này sắc trời đã tối, trong phòng lờ mờ, Ngô Ưu thắp sáng ngọn nến trong phòng, nàng có một số việc muốn hỏi Vân Cô.
"A Tử nói với ta nơi này có thể sẽ có manh mối việc phụ thân gặp nạn, Vân Cô có phát hiện cái gì không?"
Vân Cô ngồi đối diện với Ngô Ưu, thần sắc nghiêm túc, nàng thấp giọng nói: "Có, hiện giờ Lệ nương cũng ở Giang Đô, hình như là vì gặp mặt một nữ nhân nào đó.
Ta đã đi điều tra nữ nhân này, phát hiện trước một ngày Ngô tướng quân xảy ra chuyện, nàng ta và Ngô tướng quân dừng chân ở cùng một khách điếm."
Thật không ngờ hung thủ vẫn là cùng một người, Ngô Ưu không quá thân thiết với Lệ nương, nhưng thù hận giữa hai người kỳ thật rất lớn.
Chỉ riêng việc nàng ta hạ độc Triệu Thanh Tử đã khiến Ngô Ưu không có biện pháp tha thứ, hiện tại phụ thân cũng bị nàng ta hại.
Ngô Ưu cũng không xúc động, ngược lại biểu tình vô cùng bình tĩnh: "Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao? Nữ nhân đó ở đâu?"
Vân Cô cảm thấy dáng vẻ nàng như vậy cực kỳ giống với tiểu thư nhà mình: "Ta nhận được mệnh lệnh là phải bắt sống Lệ nương, mà nữ nhân kia thì có thể trực tiếp giết chết, nhưng hiện tại hai người này không rõ tung tích, cũng không có ký lục rằng hai người đã ra khỏi thành."
Ngô Ưu nhướng mày: "Đây là mệnh lệnh của A Tử sao?"
"Đúng vậy."
Ngô Ưu rốt cuộc nở nụ cười, nhìn qua vô cùng cao hứng: "Như vậy thật tốt quá, ta hành động cũng sẽ không khiến cho A Tử gặp thêm phiền toái."
Có vẻ như Ngô Ưu muốn tự mình ra tay, Vân Cô có chút ngoài ý muốn: "Tiểu thư, ngươi dường như đã thay đổi rất nhiều."
Thay đổi sao? Ngô Ưu tự hỏi bản thân như vậy, kỳ thật nàng một chút cũng không thay đổi, từ trước đến nay nàng đều là người ích kỷ, người khác chấp nhất muốn làm tổn thương người bên cạnh nàng, Ngô Ưu sao có thể không tức giận.
Nàng nhìn Vân Cô, biểu tình ôn nhu: "Ta không thay đổi, sắc trời không còn sớm, Vân Cô trước nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải làm phiền ngươi dẫn đường cho ta, ta muốn đích thân đi bắt các nàng."
Vân Cô lắc đầu, hẳn là bởi vì yêu nhau, cho nên người sẽ dần dần dựa vào đối phương đi.
Nhìn Vân Cô rời khỏi phòng, Ngô Ưu đóng cửa lại, nàng thổi tắt hết ngọn nến, trong phòng tức khắc chìm vào bóng tối.
Thoát y lên giường, Ngô Ưu nhắm mắt lại, nàng rất dễ nằm mơ, cho nên từ trước đến nay đều ngủ rất nông.
Bóng đêm yên tĩnh, có thể nghe được tiếng ve kêu rõ ràng bên ngoài viện, một lát sau trong bóng đêm tĩnh mịch lại có thêm một loại âm thanh khác.
Ngô Ưu ở trong lòng cười lạnh, kịch bản của những người này thật đúng là vạn năm bất biến, bọn họ thích tập kích vào ban đêm như vậy sao? Nàng vốn muốn đi tìm bọn họ, không nghĩ tới các nàng tự mình tới cửa, vậy thì không nên trách nàng không khách khí.
Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Ngô Ưu cảm giác được có người dần dần đến gần nàng, cuối cùng dừng lại ở mép giường.
Ngô Ưu lẳng lặng chờ đợi xem nàng ta sẽ làm gì tiếp theo.
"Ngô tiểu thư tỉnh dậy đi, ta là Lệ nương đây."
Giọng nói của Lệ nương rất nhẹ nhàng, còn ôn nhu và vô hại như trước, trong lòng Ngô Ưu có chút buồn bực, đây rõ ràng chưa đánh đã khai.
Tuy rằng không biết nàng ta có ý đồ gì, nhưng Ngô Ưu quyết định trước để nàng ta dẫn dắt, nhìn xem nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì.
Vì thế Ngô Ưu giả vờ như bị đánh thức, nàng xoa đôi mắt rồi ngồi dậy: "Lệ nương? Không phải ngươi đã chết rồi sao? Nhất định là ta đang nằm mơ."
Lệ nương thấy Ngô Ưu rất kinh ngạc, trong lòng vô cùng an tâm, nhưng cũng không có hoàn toàn buông cảnh giác, nàng ôn nhu cười cười: "Ngô tiểu thư không có nằm mơ, ta chính là Lệ nương, ta không chết."
Ngô Ưu nhíu mày, biểu tình nhìn qua vô cùng hoang mang: "Vậy ngươi vì sao phải giả chết?"
Lệ nương nghe vậy sắc mặt biến đổi, như là vô cùng thương tâm, nàng lập tức quỳ xuống khiến cho Ngô Ưu vô cùng hoảng sợ, thầm nghĩ nàng ta lại diễn nữa rồi.
Ngô Ưu bình tĩnh nhìn, nàng nhanh chóng xuống giường muốn nâng Lệ nương dậy, nhưng nàng ta chết sống không đứng lên, sàn nhà lạnh, Ngô Ưu cũng không hề khăng khăng kéo nàng ta lên.
Nếu như nàng ta thích quỳ vậy thì làm nàng ta quỳ lâu một chút: "Vì sao hành đại lễ?"
Đôi mắt Lệ nương chứa đầy nước mắt, như là vô cùng áy náy: "Thực xin lỗi Ngô tiểu thư, ta đã làm tổn thương ngươi, nhưng mà ta cũng là bị ép buộc." Dáng vẻ Lệ nương như vậy thoạt nhìn vô cùng đáng thương, làm người không khỏi tâm sinh trìu mến, đáng tiếc Ngô Ưu đã biết dưới dáng vẻ nhu nhược này che giấu lương tâm đáng sợ đến cỡ nào.
Ngô Ưu ở trong lòng thầm mắng, đây là nước mắt cá sấu sao?
Ngô Ưu đứng ở trước mặt nhìn nàng khóc lóc: "Ngươi làm gì tổn thương ta?"
Tuy rằng trong lòng không thể hiểu được vì sao Ngô Ưu không nâng nàng dậy, nhưng Lệ nương vẫn quyết định tiếp tục diễn kịch, vẻ mặt nàng tràn đầy áy náy cùng hối hận: "Ngày đó ta bị kẻ xấu bức phải hạ độc Triệu tiểu thư."
"Thì ra là ngươi!"
Nhìn Ngô Ưu nghiến răng nghiến lợi, Lệ nương co rúm lại một chút, nước mắt lã chã rơi: "Ta biết ta có lỗi với hai vị tiểu thư, nhưng ta cũng bị kẻ xấu bức đến đường cùng mà thôi!"
Khó trách A Tử nói Lệ nương giống với nàng ấy, kỹ thuật diễn quả nhiên là xuất sắc, mọi người ở thế giới này đều biết diễn kịch như vậy sao?
Lệ nương thấy Ngô Ưu không tin, nàng tiếp tục nói: "Ta bị đầu mục sơn tặc hiếp bức, bọn họ biết Triệu tiểu thư muốn xử lý bọn họ, vì thế liền uy hiếp ta giúp bọn hắn làm việc, tuy rằng ta có chút võ công nhưng vẫn không thể chống cự được."
"Ta giả chết chỉ là vì muốn thoát khỏi sự khống chế của bọn họ, nhưng mà không ngờ bản thân vẫn không thoát khỏi, cũng may lần này tới Giang Đô có người đã cứu ta."
Ngô Ưu giả vờ tin theo lời Lệ nương, nàng vỗ bàn một cái, tức giận nói: "Buồn cười, đám đạo tặc này thật sự quá mức càn rỡ!"
Mà suy nghĩ thật sự trong lòng Ngô Ưu chính là: "Buồn cười! Ngươi thật sự nghĩ ta ngốc sao!"
Nhưng mà Ngô Ưu đã đoán đúng rồi.
Ở trong lòng Lệ nương, Ngô Ưu chỉ là một tên ngốc thường thường lẽo đẽo theo sau Triệu Thanh Tử.
Hôm nay nàng biết được Ngô Ưu và Vân Cô đi tới Giang Đô thì lập tức muốn tới thử một lần, nếu như thành thì thật tốt, nếu như không thì cũng chẳng sao, hiện giờ xem ra hẳn là Triệu Thanh Tử không có tiết lộ gì nhiểu cho Ngô Ưu.
Nàng thầm vui vẻ, thần sắc trên mặt lại cảm động: "Cảm ơn Ngô tiểu thư tín nhiệm, nhưng vì sao Ngô tiểu thư lại tới Giang Đô?"
"Tới tế bái thân nhân."
"Ngô tiểu thư có thân nhân ở Giang Đô sao? Thật đúng là trùng hợp, ta cũng xuất thân từ Giang Đô."
"Phải, phụ thân sinh thời từng nói ta có thân nhân tại đây, nhưng ta vẫn luôn không có tới tế bái."
Dáng vẻ Lệ nương như là có gì muốn nói: "Ngô tiểu thư, có câu này ta không biết có nên nói hay không."
Người này lại muốn chơi trò gì nữa đây, Ngô Ưu kỳ thật rất kiên nhẫn, dù sao người đã tự đưa tới cửa, vậy thì cứ đùa giỡn cùng nàng ta đi: "Ngươi muốn nói gì? Có gì không thể nói sao?"
Lệ nương thoạt nhìn như hạ rất lớn dũng khí: "Ngô tiểu thư, ta vốn tên là Hồ Ngọc, bởi vì phụ thân phạm tội cho nên ta mới lưu lạc tới Túy Hồng lâu.
Năm ấy ta bảy tuổi, đối với người trong phủ còn có chút ấn tượng, Ngô tiểu thư lớn lên cực kỳ giống với một người."
Ngô Ưu kích động đứng lên: "Ai? Ý ngươi là ta không phải được phụ thân sở sinh?"
"Ngô tiểu thư trước bình tĩnh, ta được sinh ra khi phụ thân của ta đã lớn tuổi, phía trên còn có mấy người ca ca lớn hơn ta rất nhiều, tướng mạo của ngươi lớn lên vô cùng tương tự tam ca Hồ Liêu."
Ngô Ưu suy sụp quay lại ngồi trên giường, biểu tình đau khổ: "Nhiều năm như vậy, người xung quanh vẫn luôn nói ta không phải là nữ nhi thân sinh của phụ thân, chẳng lẽ thật sự như vậy sao?"
Lệ nương thấy sự tình thuận lợi như vậy, khóe môi nàng khẽ cong cong sau đó lại che giấu thật kĩ, giả ý an ủi Ngô Ưu.
Dường như Ngô Ưu không còn cách nào khác, nàng đành chấp nhận sự thật này, uể oải nói: "Nhưng hiện tại phụ thân cũng không còn nữa, ta đã không có thân nhân."
Lệ nương mê hoặc nói: "Ngươi còn có ta, ngươi và ta đều là người Hồ gia, Ngô tiểu thư ngươi không cảm thấy phẫn nộ sao? Thân nhân của chúng