Màn đêm buông xuống, quân doanh ai ai cũng đều đang chúc mừng thắng lợi hôm nay, Trương Văn Kỳ ngồi ở phía trên, vì tránh tị hiềm Ngô Ưu liền ngồi thấp hơn Ngô Ứng Huy.
Ngô Ứng Huy nâng bát rượu trong tay, uống một hớp to: "Chúc mừng, chiến thắng hôm nay thật đúng là thống khoái, tất cả đều nhờ vào chất nữ!"
Ngô Ưu cười, cũng không dám nhận công: "Không, đây là công lao của tất cả mọi người, ta nào dám độc chiếm."
Trương Văn Kỳ đúng lúc giới thiệu với mọi người: "Vị này chính là Ngô Ưu, nữ nhi của Ngô Chiêm tướng quân.
Từ hôm nay trở đi, Ngô Ưu chính là cộng sự của mọi người, Ngô Ưu tướng quân võ nghệ cao cường, hôm nay không cần tốn nhiều sức lực mà đã có thể giết chết Vũ Văn Lệnh, kiên quyết làm Dục Triều nhụt chí.
Trời phù hộ Đại Hân ta lại có thêm một viên mãnh tướng, tới! Ta kính ngươi một ly."
Đây vẫn là lần đầu tiên Ngô Ưu thấy Trương Văn Kỳ uy phong như thế, cảm giác như là thay đổi thành một người khác, Ngô Ưu đứng lên cầm rượu đáp lễ Trương Văn Kỳ, không chần chờ một hớp uống cạn rượu trong chén.
Rượu này cay độc, Ngô Ưu không quá thích vị như thế.
Các tướng sĩ ở đây thấy tiểu cô nương trẻ tuổi hào sảng như thế liền vỗ tay tán thưởng, Vân Cô đứng ở ngoài doanh trướng nghe bên trong truyền ra từng lời trầm trồ khen ngợi thì có chút lo lắng, nhưng ở bên trong đều là nhân vật trọng yếu, bà lại không thể đi vào.
Trương Văn Kỳ cảm khái, tựa như đứa nhỏ này sinh ra là để rong ruổi trên chiến trường.
Nếu như Ngô Chiêm đồng ý nàng tòng quân, hiện giờ hẳn là cũng có chút thành tựu, nhưng đây là chuyện giữa phụ tử bọn họ, Trương Văn Kỳ không thể quyết định, không biết nếu như Ngô Chiêm nhìn thấy cảnh này thì sẽ cảm thấy như thế nào.
Các vị tướng quân đều vô cùng nhiệt tình, vội vàng tiến lên kính rượu cho Ngô Ưu.
Tửu lượng của Ngô Ưu không tồi, mấy chén xuống bụng mặt không đỏ khí không suyễn, nhưng nàng vẫn không thể uống mãi, bởi vì nàng còn muốn thừa dịp đêm nay leo xuống vách núi tìm phụ thân, nếu như phụ thân thật sự ở dưới, thời gian càng kéo dài lâu thì sẽ càng nguy hiểm.
Nhìn ra Ngô Ưu khó xử, Trương Văn Kỳ ra tiếng ngăn cản: "Được rồi, uống rượu cũng cần phải tiết chế, không cần chậm trễ đại sự, ngừng lại đi."
Chúng tướng sĩ cùng đáp: "Vâng, nguyên soái!"
Thật là uy phong a, Ngô Ưu thấy các tướng sĩ đều tuyệt đối thuận theo, hiển nhiên là bởi vì từ đáy lòng bọn họ tôn kính Trương Văn Kỳ.
Ngô Ưu nhìn xung quanh doanh trướng, nàng cẩn thận quan sát biểu tình của mỗi người, lại phát hiện có một người thần sắc vô cùng không kiên nhẫn.
Hắn một mình buồn rầu uống rượu, tướng sĩ bên cạnh lặng lẽ nói cái gì đó với hắn, nhưng người nọ vẫn không vui.
Cẩn thận ngẫm lại nàng nhận ra lúc nãy người này cũng không có tiến lên kính rượu, Ngô Ưu nghĩ, chẳng lẽ là người này bất mãn với nàng?
Có thể là người này biểu hiện quá rõ ràng, Trương Văn Kỳ cũng phát hiện: "Dương tướng quân thân thể không khoẻ hay sao, vì sao sắc mặt kém như vậy?"
Dương tướng quân dừng uống rượu, hắn vừa định mở miệng nhưng vị tướng quân ngồi ở bên cạnh hắn dùng bả vai đụng hắn, còn đưa mắt ra hiệu, Dương tướng quân hiểu ý, hắn rầu rĩ mà trả lời Trương Văn Kỳ: "Làm phiền nguyên soái quan tâm, mạt tướng cũng không có gì đáng ngại."
Trương Văn Kỳ biết trong lòng hắn có chuyện muốn nói, nếu như vẫn luôn đè ở đáy lòng thì ngược lại sẽ càng ngày càng không tốt, cuối cùng vấn đề nhỏ đều sẽ biến thành vấn đề lớn.
Vì thế nàng tiếp tục dò hỏi: "Có chuyện gì thì cứ nói đi, không cần cố kỵ."
Người ngồi ở bên cạnh Dương tướng quân lại bắt đầu không ngừng đưa mắt ra hiệu cho hắn, nhưng lúc này Dương tướng quân tựa như là nhịn không được nữa, hắn đứng dậy đáp lời, lời nói kịch liệt tràn đầy bất mãn: "Nếu đại soái đã nói như vậy thì ta cũng cứ việc nói thẳng, Dương mỗ ta có thể ngồi vào vị trí như hôm nay thì đã phải không ngừng chém giết trên chiến trường, nhưng hôm nay một con nhóc cái gì cũng chưa làm mà đã có thể trở thành tướng quân, chuyện này khó mà khiến mọi người quy phục!"
Dường như Dương tướng quân còn muốn nói cái gì nữa, nhưng tướng quân bên cạnh hắn đã kéo hắn ngồi xuống, người kia vừa giữ chặt Dương tướng quân vừa giải thích với Trương Văn Kỳ: "Trương nguyên soái, lão Dương hắn uống nhiều quá nên nói mê sảng, ngài đừng để ý, Ngô tiểu tướng quân ngươi cũng đừng để ở trong lòng, người này hiện tại không thanh tỉnh."
Trương Văn Kỳ biết quan hệ giữa hai người này rất tốt, nhưng mà nàng cũng không có tức giận: "Tô tướng quân, ta không có tức giận, ta hiểu ý của Dương tướng quân, nhưng những gì Ngô Ưu biểu hiện hôm nay còn không đủ để chứng minh năng lực của nàng sao?"
Dương tướng quân một lần nữa đứng lên, hắn khinh thường nói: "Nàng giữa đường chạy vào chiến trường, mà Vũ Văn Lệnh đã có chút mệt mỏi, hơn nữa nàng còn nhỏ tuổi, Vũ Văn Lệnh khinh địch, nhờ hai lý do này mà nàng mới có thể giết được Vũ Văn Lệnh."
Ngô phó tướng nghe xong lời này thì có chút tức giận, hắn trừng to mắt, mắng: "Tiểu tử ngươi ăn không được thì phá cho hôi sao! Lúc đó ta cũng đứng ở trên tường thành nhìn rõ ràng, Vũ Văn lệnh vẫn chưa khinh địch, ra chiêu cũng chưa biểu hiện mệt mỏi, chẳng lẽ ngươi nói Ngô Ứng Huy ta bị mù sao?"
Sắc mặt của Dương tướng quân vô cùng xấu: "Mắt của Ngô tướng quân tất nhiên là không sao, nhưng quan hệ giữa ngươi và Ngô Chiêm tướng quân rất tốt, lại còn gọi Ngô Ưu là chất nữ, Ngô tướng quân chính là thiên vị nàng."
Người này nổi danh xấu tính còn cố chấp, lời này của hắn khiến cho Ngô Ứng Huy tức giận vô cùng, Ngô Ứng Huy lập tức vén tay áo muốn đánh nhau với hắn, mắng to: "Hôm nay lão tử không thể không cho ngươi một trận!"
Dương tướng quân không hề sợ hãi, biểu tình kia tựa như đang nói: "Ngươi tới! Lão tử không sợ."
Ngô Ưu kéo lấy Ngô Ứng Huy, miễn cho hắn thật sự tiến lên đánh người, Trương Văn Kỳ nhìn trò khôi hài này liền đánh một phách vào bàn, thét lớn: "Đủ rồi! Muốn đấu thì cứ đấu với kẻ địch, người một nhà mà lại đánh nhau trước, này còn ra thể thống gì."
Ngô Ứng Huy và Dương tướng quân tức khắc yên lặng, lập tức tạ lỗi: "Mạt tướng có tội, thỉnh nguyên soái trách phạt!"
Trương Văn Kỳ nhìn qua tất cả mọi người ở đây, nàng tiếp tục nói: "Ta biết có rất nhiều người trong số các ngươi đều có ý nghĩ giống với Dương tướng quân, chỉ là đa số đều không dám nói ra.
Tuy Ngô Ưu được bệ hạ phong chức, nhưng các vị đều là tướng sĩ lang bạt trên sa trường, trong lòng không phục cũng không có gì đáng trách."
Các tướng sĩ đều cúi đầu, thần sắc của bọn họ cho thấy bọn họ đồng ý với cách nói của Trương Văn Kỳ.
"Các vị đều biết bệ hạ rất trọng người tài, chỉ riêng tên tuổi nữ nhi của Ngô Chiêm cũng không thể khiến cho bệ hạ coi trọng như vậy.
Trước mắt tình thế khẩn trương, có thêm một tướng sĩ tài năng chính là có nhiều hơn một phần thắng, các vị đều không tin vào năng lực của Ngô Ưu, như vậy cũng tốt, hôm nay mọi người đều tụ ở chỗ này, chúng ta có thể lập ra võ đài ngay tại chỗ, ai không phục thì cứ việc khiêu chiến với Ngô Ưu.
Nếu như Ngô Ưu thật sự vô năng như các vị nghĩ, ta đây lập tức để nàng trở lại kinh thành, nếu như bệ hạ trách tội, tất cả hậu quả ta sẽ một mình gánh vác!"
Chúng tướng cùng kêu lên: "Nguyên soái anh minh!"
Trương Văn Kỳ thấy bọn họ đều đồng ý, tiếp theo nói: "Nếu như Ngô Ưu thực sự có năng lực, người trong quân không được tiếp tục tâm sinh oán hận, tạo ra thị phi.
Các ngươi có gì dị nghị không?"
"Không có!"
Trương Văn Kỳ lại quay đầu nhìn về phía Ngô Ưu: "Ngô Ưu, ngươi có dị nghị gì hay không?"
Ngô Ưu ôm quyền trả lời, giọng nói to lớn vang dội: "Báo cáo nguyên soái, Ngô Ưu không có gì phản đối."
Trương Văn Kỳ gật đầu, nói: "Nếu như không ai phản đối, vậy thì hiện tại liền bắt đầu đi.
Ai tới trước?"
Vừa dứt lời, Dơng tướng quân đi ra từ sau bàn: "Ta trước tới, thỉnh Ngô tiểu thư chỉ giáo!"
Ngô Ưu cũng đứng ở giữa sân: "Thỉnh Dương tướng quân chỉ giáo!"
Dương tướng quân cũng không khách khí với nàng, hắn trực tiếp ra quyền hướng về mặt Ngô Ưu, Ngô Ưu khom lưng tránh được, sau đó lại đứng dậy bắt lấy cánh tay của Dương tướng quân, cứ như vậy ra chiêu quật ngã, không đợi hắn phản ứng liền giẫm chân lên cổ hắn.
Ngô Ưu cười nói: "Tướng quân ngươi thua."
Trận chiến kết thúc quá mức nhanh chóng, Dương tướng quân hơi mất mặt, nhưng sau khi giao thủ hắn biết Hoàng Thượng cũng không có nhìn lầm người, Ngô Ưu xác thật có thể.
Hắn cũng không có vì thua mà không phục, sau khi đứng lên liền bồi tội với Ngô Ưu: "Dương mỗ sai rồi, thỉnh Ngô tướng quân tha thứ tại hạ thất lễ, tướng quân xác thật là nhân tài hiếm có."
Dương tướng quân bắt đầu xưng hô Ngô Ưu là tướng quân, đây là hắn thật lòng tán thành Ngô Ưu.
Ngô Ưu cũng sẽ không làm khó dễ hắn.
Người này chính là có chút thẳng thắn, nhưng giao thiệp với người như vậy tất nhiên là thoải mái hơn nhiều so với người ở sau lưng đâm chọt.
Ngô Ưu cười đáp: "Tướng quân không cần như thế, việc này bản thân tướng quân cũng chiếm lý."
Ngô Ứng Huy thấy Ngô Ưu thắng gọn gàng như vậy thì không khỏi cười thành tiếng, hắn vui sướng khi người gặp họa: "Ngươi xem, lão Dương ngươi hà tất phải như vậy, ta đều đã nói chất nữ nàng rất lợi hại."
Dương tướng quân nghe vậy thì nhàn nhạt liếc nhìn hắn, tựa như đang nhìn một tên ngốc, sau đó liền an tĩnh ngồi lại vị trí của mình, không nói gì nữa.
Trương Văn Kỳ đúng lúc mở miệng: "Ai lên tiếp!"
Tiếp theo lại có một người đứng dậy.
Ngô Ưu cứ như vậy toàn thắng, cuối cùng cũng không còn ai dám đứng lên, mọi người mới đều tán thành thực lực của Ngô Ưu.
Sau khi tan cuộc, Ngô Ưu liền không cần người khác dẫn đường, nàng vừa ra doanh trướng đã thấy Vân Cô đứng ở cửa.
Vân Cô thấy sắc mặt Ngô Ưu hồng nhuận, trên người cũng không có bao nhiêu mùi rượu, áp lực trong lòng cũng buông xuống, bà đi lên trước: "Tiểu thư không sao chứ?"
"Ta không có việc gì, hết thảy đều đã được giải quyết.
Thứ mà ta cần Vân Cô đã chuẩn bị tốt rồi sao?"
"Đã chuẩn bị tốt, hôm nay tiểu thư nhất định phải đi xuống tìm kiếm sao?"
Ngô Ưu vô cùng kiên định: "Đúng vậy, hôm nay liền đi."
Hai người đi tới bên cạnh vách núi, Ngô Ưu và Vân Cô cầm theo cây đuốc trong tay.
Trong màn đêm, dưới vực sâu càng thêm đáng sợ, tựa như là một con mãnh thú giương miệng rộng chờ chực cắn người.
Vân Cô vốn định tự mình đi xuống để Ngô Ưu ở bên trên giữ chặt dây thừng, nhưng đáng tiếc Ngô Ưu không đồng ý: "Vân Cô, ngươi hãy ở bên trên giữ chặt dây đi, tin tưởng ta, ta sẽ không có chuyện gì."
Vân Cô không còn cách nào khác đành phải tuân theo nàng, Ngô Ưu cẩn thận buộc dây thừng bên hông, lại cất kỹ mấy bình thuốc đuổi trùng giải độc, nàng một tay giơ cây đuốc, cẩn thận leo xuống phía dưới.
Trong lúc leo xuống, nàng gặp phải rất nhiều độc trùng, rắn và kiến.
Nhưng may mắn là Ngô Ưu sớm có chuẩn bị, hơn nữa cây đuốc trong tay nàng cũng có thể phát huy một ít tác dụng.
Ban đêm vốn rét lạnh, càng đừng nói là nơi sâu không thấy đáy này, càng đi xuống dưới Ngô Ưu càng cảm thấy lạnh.
Hơn nữa, bởi vì độ ẩm dần lớn hơn, ánh sáng cây đuốc trong tay nàng cũng càng lúc càng nhỏ dần, cảm giác còn chưa tới đáy mà tầm mắt nàng đã bị thu hẹp, lại đi xuống sẽ càng gian nan, nhưng Ngô Ưu không muốn bỏ cuộc.
Nàng cắn răng một cái, tiếp tục bò xuống phía dưới, ánh lửa càng ngày càng nhỏ, cuối cùng trực tiếp biến mất không thấy.
Ngô Ưu ném cây đuốc trong tay, tiếp tục đi xuống phía dưới.
Ngô Ưu hơi phát run, một là bởi vì mệt mỏi, hai là bởi vì lạnh.
Ngay khi nàng chuẩn bị từ bỏ, nàng nghe thấy được tiếng nước, giống như tiếng nước sông chảy.
Ngô Ưu vui mừng khôn xiết, nàng cảm giác mình đã đi tới đáy.
Quả nhiên, sau khi tiếp tục bò trong chốc lát, chân Ngô Ưu đã chạm đất.
Nàng thử kêu: "Phụ thân, ta là Ngô Ưu, phụ thân, ngươi ở đâu?"
Ngô Ưu vừa kêu vừa lần mò đi về phía trước, đột nhiên nàng nghe được một giọng nói mỏng manh cách đó không xa truyền đến: "Tam Nha, là ngươi sao?"
Giọng nói quen thuộc suýt chút nữa khiến cho Ngô Ưu khóc òa, nàng kiềm chế sự xúc động, nhưng giọng nói đã có chút nghẹn ngào: "Phụ thân, là ta, ta tới cứu ngươi, ngươi đừng nhúc nhích, ta đây lập tức qua đó!"
Ngô Ưu tìm kiếm giọng nói của phụ thân, bởi vì trời quá tối, Ngô Ưu thật sự tìm không thấy Ngô Chiếm, nàng hô to: "Phụ thân, ngươi dựa vào vách đá đi!"
"Được, Tam Nha ngươi cẩn thận một chút, nơi này rất nguy hiểm."
Ngô Ưu dựa theo vách đá mà đi, rốt cuộc nàng cũng gặp được phụ thân.
Vừa chạm vào tay Ngô Chiêm nàng đã