Vào đêm trước khi vận chuyển lương thảo, Mạc lão gia mang theo ám hiệu Ngô Ưu đưa lên núi.
Hóa ra Mạc lão gia đã biết ám hiệu của sơn phỉ vào con đường dẫn tới trại sơn tặc, nhưng dù cho hắn có che giấu kĩ như thế nào đi nữa Lệ nương vẫn nghi ngờ hắn.
Chính là vì như thế, Lệ nương liền thay đổi ám hiệu và địa điểm doanh trại, ngoài ra còn bảo bọn sơn phỉ phải cẩn thận Mạc lão gia.
Cũng may, sau khi nàng điều chỉnh không lâu thì đã bị Triệu Thanh Tử bắt, còn bị lộ ra tình báo.
Mạc lão gia tìm ám tuyến cẩn thận đến gần doanh trại, dưới ánh trăng sáng, đường núi mới xem như dễ đi lại hơn một chút.
Mạc lão gia một đường đi tới, rốt cuộc cũng thấy ánh lửa ở phía trước.
Lòng hắn rất là vui vẻ, hắn biết bản thân đã tìm đúng nơi rồi.
Sơn phỉ, hoặc là nói tư binh Dục Triều mai phục cũng đã phát hiện Mạc lão gia, bọn họ nhanh chóng cảnh giác, hô to: "Người nào!"
Mạc lão gia giơ hai tay lên: "Là ta! Mạc Liên Lãng! Phiền toái tiểu huynh đệ thông báo với trại chủ một tiếng, ta phụng mệnh đến đây."
Đạo tặc trông giữ trại thấy người đến là Mạc lão gia thì có chút do dự, nhưng Mạc lão gia có thể biết được ám tuyến, nói không chừng hắn thật sự một lần nữa được chủ thượng tín nhiệm.
Sau khi đắn đo một phen, đạo tặc nói với Mạc lão gia: "Ngươi chờ, ta đi nói cho chủ trại."
Mạc lão gia mặt mày hớn hở: "Tốt, thỉnh cầu tiểu huynh đệ nhanh lên, ta có chuyện quan trọng cần phải bẩm báo."
Đạo tặc đáp ứng liền đi vào trong trại, mấy tên còn lại không đi mà gắt gao nhìn chằm chằm Mạc lão gia, Mạc lão gia thoáng trông thấy trên cửa trại còn có vô số người cầm cung tiễn nhắm thẳng vào hắn.
Một khi hắn có dị động, những người này liền có thể bắn Mạc lão gia thành cái sàng.
Mạc lão gia mặt ngoài câu nệ, nhưng trong lòng lại đang tính toán lát nữa làm sao xuống tay mới là tốt nhất.
Xem tình huống này, hẳn là người trong sơn trại đều phòng bị hắn.
Chỉ chốc lát sau, tên đạo tặc đi báo tin đã trở lại: "Lão đại nói ngươi có thể đi vào."
Xem ra đã hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoach, Mạc lão gia nói lời cảm tạ với mấy tên đạo tặc như thường lệ, sau đó được dẫn đường đi vào trong trại.
Đây là lần đầu tiên Mạc lão gia thấy nơi này, trước kia hắn đều liên hệ với nhóm đạo tặc ở nơi cũ.
Tuy nói là hang ổ của sơn phỉ, nhưng nơi đây một chút cũng không dơ, đồ vật đều được bày biện gọn gàng.
Mạc lão gia lặng lẽ quan sát bốn phía, lại không có nhìn thấy nơi này có nguồn nước, hẳn là cửa trại cách nguồn nước khá xa, như vậy liền dễ làm.
Một đường đi theo, rốt cuộc Mạc lão gia cũng nhìn thấy lão đại của bọn sơn phỉ.
Tên sơn phỉ đầu sỏ lớn lên có chút bất đồng, khí chất không giống như là thổ phỉ mà lại tựa như một tiểu tướng lãnh.
Sơn phỉ đầu sỏ thấy Mạc lão gia đến thì cười cười: "Vì sao lão gia lại tới chỗ ta làm khách thế này, là chủ thượng có cái gì phân phó sao?"
Mạc lão gia quen biết với đạo tặc cầm đầu, hắn vờ ra vẻ khẩn trương đáp: "Đúng vậy, hiện giờ đại chiến giữa hai triều sắp sửa kết thúc, Dục Triều liên tiếp thất bại, tình thế phi thường không ổn.
Chủ thượng biết được dạo gần đây Đại Hân chuẩn bị vận chuyển lương thảo đi ngang qua đây, đặc biệt phái ta tới báo cho."
Sơn phỉ cầm đầu vung tay lên, không lắm để ý: "Việc này ta đã sớm biết, không nhọc chủ thượng lo lắng.
Không biết dạo gần đây chủ thượng ở đâu? Vì sao nàng không liên lạc với ta?"
Mạc lão gia trong lòng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc, hắn nhớ tới chuyện mà Ngô Ưu công đạo, vì thế liền nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ tướng quân không biết sao? Chủ thượng hiện giờ đang ở Giang Đô."
Hắn vừa gọi tướng quân, sơn phỉ đầu sỏ lập tức vô cùng kinh ngạc: "Hiện giờ chủ thượng tín nhiệm ngươi như thế à."
Không sai, sơn phỉ đầu sỏ chính là một vị tướng quân của Dục Triều, nhưng phần lớn đạo tặc khác dưới trướng hắn là những kẻ lưu vong ở Đại Hân.
Mạc lão gia tiếp tục lừa gạt: "Nhận được chủ thượng hậu ái, vì tỏ lòng trung thành ta đã đưa thê nữ đến kinh thành giao cho chủ thượng trông giữ, chỉ là không nghĩ tới chủ soái lại đi tìm chủ thượng."
Tuy rằng có chút hoài nghi, nhưng sơn phỉ đầu sỏ vẫn bớt cảnh giác Mạc lão gia hơn, hắn đập một tay vào tay vịn của ghế, sau đó đứng lên đi đến trước mặt Mạc lão gia.
Tên cầm đầu vươn tay: "Vậy chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, ta nhất định sẽ cướp sạch lương thảo, lần này đại tướng phụ trách tiếp ứng lương thảo là ai?"
"Là Ngô Ưu - nữ nhi của Ngô Chiêm, tướng quân nhất định sẽ không thua một con ranh như nàng."
Tuy rằng Mạc lão gia tán thưởng hắn lên cao, nhưng tên cầm đầu cũng không có bị choáng váng đầu óc, hắn một lần nữa ngồi vào ghế: "Mạc lão gia hơi tự tin quá mức, theo ta được biết, nếu như so Ngô Ưu cùng Ngô Chiêm, khiếm khuyết của nàng cũng chỉ là thiếu kinh nghiệm.
Chẳng lẽ là ngươi muốn hại ta?"
Tên cầm đầu dường như đang nói giỡn với Mạc lão gia, nhưng lòng Mạc lão gia biết rõ hắn thật sự nghi ngờ, Mạc lão gia cung kính trả lời: "Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chỉ cảm thấy Ngô Ưu kia xác thật không cần để ý, uổng có vũ lực nhưng lại không có đầu óc."
Đầu sỏ thấy dáng vẻ Mạc lão gia chân thành không giống như là làm bộ, cười hai tiếng liền nói: "Mạc lão gia lên núi vất vả, nếu như không có việc gì nữa thì ta phái người đưa ngươi trở về."
Đây là muốn đuổi người, Mạc lão gia trong lòng quýnh lên trực tiếp quỳ xuống, giọng nói bi thương: "Không dối gạt tướng quân, quan phủ ở Cẩm Châu đã bắt đầu nghi ngờ ta, ta đã không còn đường để đi, khẩn cầu đại nhân thu lưu ta! Hiện tại ta mà đi xuống chỉ có con đường chết."
Đầu sỏ cả kinh: "Sao lại bị quan phủ phát hiện?"
"Thời cuộc náo động, bên kinh thành có người tra xét, bởi vậy bị người phát hiện.
Khẩn cầu tướng quân nể tình chúng ta nhiều năm giao tình mà cứu ta một mạng."
Đầu sỏ và Mạc lão gia cũng chỉ có quan hệ giao dịch, Mạc lão gia phụ trách truyền lại tình báo, hắn phụ trách bắt cóc thương đội và con tin, sau đó chặn được vàng bạc và hàng hóa thì sẽ phân cho Mạc lão gia một ít coi như thù lao.
Nhưng người này đơn thương độc mã lại đây, lại biết được ám hiệu, hẳn là không có hiềm nghi quá lớn.
Tên cầm đầu suy nghĩ một lúc, cảm thấy hỗ trợ cũng thuận tay, vì thế hắn gật đầu đồng ý: "Vậy được, việc này ta sẽ giúp ngươi, ngươi trước đi theo bọn họ xuống đi."
Mạc lão gia cảm động đến rơi nước mắt, lập tức đi theo bọn họ xuống.
Tuy nói là được ở lại, nhưng tên cầm đầu cũng không hoàn toàn yên tâm Mạc lão gia, cho nên hắn phái người canh giữ ở ngoài phòng Mạc lão gia, nói là bảo hộ, kỳ thật chính là đang giám sát.
Đầu sỏ thông minh nhưng cũng không có nghĩa là thuộc hạ của hắn thông minh.
Mạc lão gia biết những người này đều thích uống rượu, vì thế thường xuyên chuốc say người trông chừng.
Sau khi chắc chắn tất cả đều say rồi, Mạc lão gia lặng lẽ ra khỏi phòng và bắt đầu tìm kiếm nơi giam giữ con tin, hắn tìm thật lâu nhưng vẫn không tìm được, thế nhưng lại phát hiện một cái hầm rượu.
Mạc lão gia suy nghĩ một lúc, lặng lẽ dọn rượu tới một nơi gần cửa trại.
Sau khi tìm được nơi giam giữ con tin, hắn thay quần áo của sơn phỉ, lại ngụy trang khuôn mặt của mình một chút, tiến lên nói chuyện với tên đạo tặc trông coi con tin: "Các huynh đệ vất vả, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, nơi này cứ để ta canh giữ."
Đạo tặc canh gác đang có chút buồn ngủ, đôi mắt đều không mở ra được, hắn nhìn thấy có người tới hỗ trợ thì cũng không nghĩ nhiều, vỗ vỗ bả vai của Mạc lão gia rồi ngáp một cái: "Vậy phiền toái huynh đệ ngươi."
"Không phiền toái, ngươi đều buồn ngủ thành như vậy, mau đi ngủ đi."
Nhìn đạo tặc đi xa, Mạc lão gia thu hồi ý cười trên mặt, hắn nhìn phòng giam chật hẹp, bên trong tất cả đều là con tin, già trẻ gì cũng đều có.
Mạc lão gia thả bọn họ ra rồi dẫn bọn họ lẩn trốn, nhưng sơn trại chỉ có một cửa có thể ra ngoài, cho nên bọn họ vẫn cần phải mở đường xông ra.
Khi đi vào trại, đạo tặc đã lục soát cả người Mạc lão gia, binh khí không thể mang vào.
Mạc lão gia nhìn khắp nơi, phát hiện trên mặt đất có một thanh gỗ tương đối dài.
Hắn xoay người nói với mấy con tin: "Chờ lát nữa ta bám trụ bọn họ, các ngươi dựa theo đường ta nói mà chạy xuống chân núi, dưới chân núi sẽ có một nữ tướng quân mặc hồng y tới tiếp ứng các ngươi."
Mấy con tin gật đầu ý bảo đã hiểu.
Mạc lão gia dặn dò xong lập tức cầm lấy rượu ngon mà hắn đã giấu trước đó, đồng thời cầm gậy gỗ vọt lên.
Ban đầu mấy tên đạo tặc chỉ cho rằng Mạc lão gia uống say đùa giỡn, một tên đạo tặc còn cười nói: "Lão Mạc, tửu lượng của ngươi không tốt, mới như vậy mà đã say rồi sao."
Mạc lão gia cũng không đáp lời, trực tiếp ném vò rượu trong tay ở cửa trại, sau đó liền vung gậy gộc đánh nghiêng một tên đạo tặc.
Mấy tên còn lại không kịp phản ứng, bọn họ gầm lên: "Lão Mạc ngươi điên rồi!"
Mạc lão gia không nói chuyện, hắn vừa múa may gậy gộc trong tay, vừa ném những vò rượu còn lại vào cửa trại và tường trại.
Bọn đạo tặc hợp lực tiến lên muốn khống chế Mạc lão gia, tạm thời không có ai chú ý đến cửa trại, mấy con tin thừa dịp này lặng lẽ chạy thoát ra ngoài.
"Con tin chạy! Tên khốn này là kẻ phản bội!"
Chúng phỉ như ở trong mộng mới tỉnh, có người dùng cung tiễn muốn bắn chết những con tin bỏ trốn nhưng lại bị Mạc lão gia đạp xuống thành lâu.
"Đừng động những người đó! Trước tiên giải quyết tên phản bội này!"
Đám đạo tặc lập tức bao vây, nhưng Mạc lão gia có chút công phu trong người, trong lúc nhất thời bọn chúng không thể làm gì được Mạc lão gia.
Mạc lão gia vung gậy trong tay, hắn đang định đánh tên đạo tặc đứng gần mình, nhưng đột nhiên lại bị ai đó đấm vào ngực bay ra ngoài.
Mấy tên đạo tặc cao hứng hô to: "Lão đại!"
Đầu sỏ một chân đá bay Mạc lão gia, biểu tình trên mặt thoạt nhìn vô cùng phẫn nộ: "Mạc Liên Lãng! Ngươi dám lừa gạt bản tướng!"
Mạc lão gia giãy giụa từ trên mặt đất ngồi dậy, hắn nhịn không được phun ra một búng máu, nhưng khuôn mặt lại mỉm cười, như là chống đỡ không được thân thể của mình.
Mạc lão gia choáng váng, cuối cùng dựa vào trên tường: "Là ngươi quá dễ lừa, không thể trách ta!"
Lời này càng khiến cho tên đầu sỏ giận dữ, hắn phi thân một chân đạp lên ngực Mạc lão gia: "Vì sao ngươi biết ám hiệu của chủ thượng, chủ thượng hiện giờ ở đâu? Nói!"
Mạc lão gia lại phun ra một búng máu, hắn cười trào phúng, nói: "Chủ thượng của ngươi đã lên đường, nàng sẽ ở Diêm La điện tương ngộ với ngươi."
Tên cầm đầu vô cùng giận dữ, nhưng hắn vẫn nỗ lực bình ổn tâm tình của mình, cười nói: "Mạc lão gia lên núi toi mạng chính là vì muốn cứu những người này sao? Vì sao đột nhiên muốn làm anh hùng rồi? Nhưng mà ngươi có biết, những người này bị nhốt ở nơi đây cũng có một phần công lao của ngươi không?"
Lời này không sai, rốt cuộc tin tức thương khách lui tới cùng với tin quan phủ diệt phỉ đều là do Mạc lão gia tiết lộ cho bọn họ.
Mạc lão gia không nói chuyện nữa.
Đầu sỏ lại ra sức giẫm lên ngực Mạc lão gia: "Mạc lão gia đây là muốn chuộc tội?"
"Không, ta chỉ là vì báo thù mà thôi.
Lúc trước các ngươi đã đáp ứng không làm hại hài tử của ta, kết quả các ngươi lại đổi ý!" Mạc lão gia đột nhiên trở nên điên cuồng.
Đầu sỏ lại lần nữa giẫm mạnh, châm chọc nói: "Ai bảo đứa con ngoan kia của ngươi muốn đi tố giác bí mật của chúng ta, hắn không chết, chẳng lẽ kêu ta cùng các huynh đệ của ta đi tìm chết?"
Lúc trước Mạc Tử Nghĩa muốn thay phụ thân đến kinh thành, thứ nhất là vì muốn cắt đứt không cho phụ thân liên hệ với Lệ nương, thứ hai là muốn thượng kinh đầu thú, đem toàn bộ tội lỗi của phụ thân ôm lên người mình.
Bởi vì việc này có lợi với Đại Hân, đương kim hoàng đế lại nhân đức, những người khác ở Mạc phủ cũng có thể không bị liên lụy.
Đáng tiếc nha hoàn Thu Họa bên cạnh hắn cũng là người của Lệ nương, Mạc Tử Nghĩa cứ như vậy mà bỏ mạng.
Mạc lão gia giận dữ, hắn hừ một tiếng với tên đầu sỏ: "Các ngươi sẽ xuống địa ngục! Các ngươi sẽ xuống địa ngục!"
"Mạc lão gia sao lại nói vậy, dù cho có xuống địa ngục, ngươi cũng phải xuống trước ta!"
Nói xong câu này, đầu sỏ liền tính toán xử lý Mạc lão gia, nhưng đột nhiên có tên đạo tặc hô to: "Lão đại, không tốt! Có người công lên đây!"
Chỉ thấy bên dưới trại vang lên tiếng chém giết long trời, trong đêm tối, ánh sáng ngọn đuốc của các binh lính do Ngô Ưu suất lĩnh đặc biệt dễ thấy.
Đầu sỏ ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không hề dây dưa với Mạc lão gia nữa, lập tức dẫn theo người trong trại chém giết binh lính Ngô Ưu dẫn dắt.
Nhìn thân ảnh đầu sỏ dần dần đi xa, Mạc lão gia cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống, giọng nói hắn mỏng manh: "Tử Nghĩa, phụ thân như vậy có tính là chưa khiến ngươi mất mặt hay không? Phụ thân nghe lời ngươi, phụ thân có thể tới tìm ngươi được sao? Nhưng mà hẳn là ta sẽ đi xuống địa ngục, hẳn là không tìm thấy ngươi rồi..."
"Nếu như lúc trước phụ thân nghe lời ngươi mà buông bỏ hết thảy, có phải kết cục sẽ không giống như bây giờ hay không? Sớm biết có ngày hôm nay, ta liền không dám bị tiền tài che mắt."
"Thực xin lỗi phu nhân, thực xin lỗi Tử Ý, ta..."
Trong bóng đêm tối tăm, bên ngoài là tiếng chém giết rung trời, không ai sẽ quan tâm đến một người thoi thóp dựa vào ven tường.
Hắn lầm bầm gì đó, đáng tiếc sẽ không có ai đáp lại hắn.
Sơn trại dễ thủ khó công, địa thế cao, đi lên lại gian nan, Ngô Ưu vì thế mà có chút sầu, con tin đã được cứu, có lẽ nàng có thể dùng hỏa công.
Tô Ngôn Tuyết đứng ở phía sau Ngô Ưu, nàng nhìn sơn tặc ở bên trên, trong mắt chảy xuôi hận ý.
Ngô Ưu quay đầu nhìn Tô Ngôn Tuyết, chỉ thấy trong tay nàng cầm một cây cung, trên lưng cõng lấy mũi tên, đôi mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm phía sơn trại.
Ngô Ưu xoa xoa đầu nàng.
Tô Ngôn Tuyết nhìn Ngô Ưu, biết nàng đang an ủi chính mình, lại mỉm cười: "Tỷ tỷ, ta không sao, ngươi không cần lo lắng."
Thật sự không có việc gì sao? Ngô Ưu không tin, nhưng nàng cũng muốn Tô Ngôn Tuyết chính mắt chứng kiến kết cục này, xem như cho nàng ấy một công đạo.
Trước khi lên núi, Mạc lão gia đã bảo Ngô Ưu không cần phải xen vào hắn, xem ra là hắn đã sớm quyết tâm muốn chết.
"Bọn sơn tặc tránh ở trong trại, nếu như cường công thì thiệt hại rất lớn, ta chuẩn bị chọn dùng hỏa công, ngươi chờ ở phía dưới nếu như nhìn thấy có sơn tặc chạy ra khỏi trại thì dùng mũi tên giết chết bọn họ."
Tô Ngôn Tuyết nhìn Ngô Ưu, lại quay đầu nhìn về phía sơn trại, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ta đã biết, tỷ tỷ, ta nhất định sẽ không để bọn họ chạy thoát, một tên cũng đừng hòng."
Tâm tình của Ngô Ưu rất phức tạp, cuối cùng nàng chỉ nói một câu: "Được, ta tin tưởng ngươi."
Sau khi phân phó Tô Ngôn Tuyết, Ngô Ưu lại hô to với những binh lính đang chiến đấu với đạo tặc: "Lui lại!"
Bọn lính nghe được mệnh lệnh của Ngô Ưu thì lập tức thối lui, bọn đạo tặc đang muốn thừa thắng xông lên, sau đó liền bị mưa tên bất ngờ chặn lại.
Rơi vào đường cùng, bọn đạo tặc chỉ có thể rút lui vào trại, mắt thấy thế cục nhanh chóng chuyển biến xấu, trong lòng tên cầm đầu hối hận không thôi.
Đầu sỏ liếc mắt liền nhìn thấy Ngô Ưu ở xa ra lệnh, biết nàng là người suất lĩnh đám binh lính này, một âm mưu liền lóe lên trong mắt hắn.
Hắn đoạt lấy cung tiễn của đạo tặc bên cạnh, nhắm chuẩn vào Ngô Ưu rồi bắn ra.
Tô Ngôn Tuyết chú ý đến mỗi tên đạo tặc trong trại, nàng đã nhận ra mục tiêu của tên đầu sỏ, nàng giương cung cài tên, bắn ra một mũi tên khiến cho mũi tên của đầu sỏ bị trật hướng.
Đầu sỏ thấy một kích chưa thành, lại bắn thêm mấy mũi tên về phía Ngô Ưu, đáng tiếc đều bị Tô Ngôn Tuyết bắn lệch, những tên đạo tặc khác cũng đều kịp phản ứng lại, bọn chúng đều bắn mũi tên đến nơi Ngô Ưu đứng.
Ngô Ưu kéo theo Tô Ngôn Tuyết ẩn nấp sau gốc cây, lập tức phân phó cung tiễn mà nàng đã sớm chuẩn bị: "Dựa theo kế hoạch ban đầu! Bắn tên!"
"Tuân lệnh tướng quân!"
Cung thủ dùng hỏa tiễn bắn về phía sơn trại, tức khắc bên trong trại ánh lửa tận trời, bọn đạo tặc lúc này mới phát hiện trên mặt đất tất cả đều là rượu.
Lúc nãy khi bọn họ đánh nhau với Mạc lão gia, những vò rượu này đều bị phá hủy.
Khóe mắt của tên đầu sỏ như muốn nứt ra, hắn căm hận rống to: "Mạc Liên Lãng!"
Đáng tiếc, dù cho hắn có rống giận như thế nào đi nữa thì không thay đổi được gì, Mạc lão gia dựa vào tường cách cửa trại không xa, hắn nhìn ánh lửa rực cả bầu trời, hơi nóng bốc lên làm không khí đều trở nên vặn vẹo.
Mạc lão gia nghe thấy tên đầu sỏ rống giận, hắn cười khẽ, giọng nói nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Xứng đáng."
Sơn trại đã thất thủ, tên đầu sỏ không hề ham chiến mà chỉ chăm chăm đào tẩu từ cửa ngầm.
Tô Ngôn Tuyết vẫn luôn chú ý hướng đi của sơn phỉ, trông thấy tên đầu sỏ muốn đào tẩu, nàng lấy mũi tên trên lưng xuống và nhắm chuẩn vào hắn, lập tức bắn ra một mũi tên.
Đầu sỏ đột nhiên cảm giác có chút hoảng hốt, hắn nghiêng đầu tránh né, một mũi tên bay sượt qua mặt hắn, trên mặt hắn bỏng rát, trong lòng chỉ đổ mồ hôi lạnh.
Thấy một mũi tên chưa thành, Tô Ngôn Tuyết cũng không hề chậm trễ, nàng lại tiếp tục bắn ra mấy mũi tên.
Đầu sỏ trốn không kịp, lập tức bị một mũi