Tuy rằng đã rất nhiều năm trôi qua, Triệu Thanh Tử vẫn theo thói quen đi đến Triều Quang tự thăm cây đa già kia.
Trước kia Triệu Thanh Tử không thể đi lại, nàng có thể ngồi ở trên xe lăn nhìn ngắm cây đa này rất lâu, lâu đến mức khi thái dương ngã về tây nàng mới dẹp đường hồi phủ.
Hiện tại chân Triệu Thanh Tử đã có thể đi lại, nàng không cần xe lăn, cũng không còn cô đơn một mình dưới tàng cây, mà mục đích đến đây cũng không phải trốn tránh hiện thực mà là đến để hoài niệm.
Triệu Thanh Tử đứng trước cây, vuốt ve vỏ cây thô ráp của nó, gió thổi qua, tiếng lá sàn sạt truyền đến, tựa như nở nụ cười vì không ngờ Triệu Thanh Tử đã khỏi bệnh.
Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu rọi lên hình bóng hai người, tựa như là muốn chúc phúc.
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử bình tĩnh rồi lại mỉm cười, trong lòng nàng cũng vì vậy mà trở nên bình yên, nàng không có quấy rầy Triệu Thanh Tử, chỉ đứng ở một bên lẳng lặng mà nhìn.
Triệu Thanh Tử ngẩng đầu nhìn về phía tán cây, ánh mặt trời quá chói mắt, nàng nhịn không được dùng tay chắn.
"Khi còn nhỏ, mỗi lúc bị ủy khuất, ta đều luôn ngã vào lồng ngực mẫu thân, khi đó không hiểu chuyện, lúc nào cũng đi quấy rầy nàng vào những ngày tháng khó khăn như vậy."
Vẻ mặt Triệu Thanh Tử không có bi thương, Ngô Ưu biết nàng đã sớm buông xuống.
Châm chước lời nói một chút, Ngô Ưu trả lời Triệu Thanh Tử: "Nàng sẽ không trách ngươi."
Triệu Thanh Tử không hề ngẩng đầu, nàng xoay người nhìn về phía Ngô Ưu: "Kỳ thật lúc ấy nàng rời đi, ta cũng từng oán hận, bởi vì ta và ca ca thật sự cần nàng."
"Nhưng có đôi khi lại nghĩ......!Nàng đi rồi cũng tốt, sống như vậy quá thống khổ."
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử mỉm cười thì lại có chút đau lòng, nàng an ủi: "Người đã mất không thể sống lại, nàng cũng không muốn rời bỏ ngươi, chỉ là thân thể không thể chịu đựng nổi."
"Rời đi thì cứ rời đi, tiếp theo sẽ một lần nữa luân hồi, nàng đi gấp gáp như vậy, kiếp sau cũng sẽ không gặp được Triệu Thố."
Triệu Thanh Tử vẫn mỉm cười, nhưng nàng nói những lời này rất lớn, có lẽ nàng thật sự cho là vậy, mà không phải tự mình an ủi.
Đối với Ngô Ưu mà nói, Triệu Thanh Tử mới là quan trọng nhất, chỉ cần nàng ấy không có thương tâm là được.
Vì thế Ngô Ưu cũng cười, nói: "Đúng vậy, nhưng cũng đến nơi này rồi, chúng ta hãy đi cầu phúc đi."
Triệu Thanh Tử gật đầu đồng ý.
Ngô Ưu nắm tay Triệu Thanh Tử xuyên qua hành lang gấp khúc, lại đi theo khách hành hương, xếp hàng trong chốc lát rốt cuộc cũng đi tới trước tượng Phật.
Trên mặt đất có hai cái đệm hương bồ, hai người Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử cùng nhau quỳ xuống, sau đó lại dâng hương khói.
Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử chắp tay trước ngực, vẻ mặt thành kính.
Sau khi hành lễ xong, hai người liền rời khỏi và đi về hướng chân núi, hai người một đường trò chuyện, nhưng thật ra quên mất mệt mỏi.
"Đúng rồi A Ưu, mỗi lần ta lên núi đều nhìn thấy trước gốc cây có vệt nước, hình như là hương rượu."
Triệu Thanh Tử nói đến điểm này Ngô Ưu đương nhiên cũng chú ý tới, nhưng nàng vẫn chưa lưu ý, rốt cuộc nơi này là Triều Quang tự, có lẽ cây đa này còn chất chứa chuyện xưa của những người khác.
Ngô Ưu: "Có lẽ cây đa đó còn là nơi chứa đựng chuyện xưa của những người khác."
Triệu Thanh Tử: "Có lẽ vậy, chờ thêm một đoạn thời gian nữa chúng ta liền đi Giang Đô, nhìn xem phụ thân và mẫu thân ngươi đi."
Ngô Ưu: "Được, như thế cũng tốt, bên kia cũng nên được quét dọn lại."
Càng đi đến gần chân núi, cây cối bắt đầu trở nên ít ỏi, Ngô Ưu có mang theo dù, nàng căng dù ra che khuất ánh mặt trời rọi lên người Thanh Tử.
Triệu Thanh Tử bỗng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nàng mỉm cười với Ngô Ưu.
Ngô Ưu thoạt nhìn là người qua loa, nhưng trong sinh hoạt đâu đâu cũng đều thận trọng, luôn có thể ở trong lúc lơ đãng khiến người cảm thấy ấm áp.
Chỉ là như vậy thì không tiện nắm lấy tay Ngô Ưu, đây xem như là một cái tiếc nuối nho nhỏ đi.
Triệu Thanh Tử lại nghiêng đầu nhìn Ngô Ưu trong chốc lát, đột nhiên nàng bị vướng cục đá, suýt chút nữa thì té ngã.
Ngô Ưu ném dù một phen giữ chặt nàng, vì vậy nàng mới không có ngã nhào xuống.
Ngô Ưu kéo Triệu Thanh Tử vào lòng, lại cẩn thận kiểm tra xem Triệu Thanh Tử có bị thương hay không.
Xác nhận Triệu Thanh Tử không sao, nàng lại đi nhặt dù một lần nữa căng ra.
Ngô Ưu có chút sủng nịch mà nói: "Ngươi không thể bởi vì ngắm ta mà không thèm nhìn đường đâu, nếu như ngươi bị ngã thì ta sẽ đau lòng."
Triệu Thanh Tử cũng cảm thấy bản thân quá mất mặt, nhưng cũng không có người khác thấy, nàng đơn giản nói: "Ta cũng không có biện pháp, ta cảm thấy có nhìn ngươi bao nhiêu cũng không đủ."
Ánh mắt Triệu Thanh Tử chân thành, nàng cũng không phải là đang nói giỡn.
Đáy lòng Ngô Ưu lại trở nên mềm mại, người này luôn có thể làm nàng trở nên thực ôn nhu, nàng cúi đầu hôn lên trán Triệu Thanh Tử, mấy năm trôi qua, hương vị trên người Triệu Thanh Tử vẫn không hể thay đổi.
Hương hoa sơn chi nhàn nhạt quấn quanh chóp mũi Ngô Ưu, rồi sau đó đan chéo hòa lẫn vào đáy lòng nàng, khiến cho tâm nàng không khỏi mềm nhũn, đồng thời rất là thỏa mãn.
Xúc cảm trên trán làm Triệu Thanh Tử có chút ý động, nàng ôm lấy eo Ngô Ưu, đầu đáp ở bên gáy nàng ấy, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ngô Ưu nhìn thê tử treo ở trên người mình không chịu xuống thì có chút buồn cười, nhưng mà có đi mà không có lại thì quá thất lễ.
Bởi vì tay phải Ngô Ưu còn cầm ô, cho nên nàng không thể hành động, chỉ có thể dùng tay trái ôm vòng lấy eo Triệu Thanh Tử.
Lại ôm như vậy trong chốc lát, hai người tách ra và tiếp tục đi xuống bên dưới.
Khi sắp sửa xuống núi, bọn họ gặp được một người, nhìn kỹ đó là một phụ nhân.
Quần áo người này màu xám, trên đó có rất nhiều chỗ chắp vá, mái tóc đã có vài sợi bạc, nàng đeo một sợi dây nhỏ màu đỏ trên cổ, tay phải cầm theo một giỏ rau.
Nhìn dáng vẻ chính là người nghèo khổ, Ngô Ưu chỉ nhìn lướt qua, tuy cảm thấy có chút quen mắt nhưng nàng lại nghĩ không ra, vì thế Ngô Ưu liền nhìn nhiều vài lần.
Triệu Thanh Tử vốn vẫn an tâm đi đường, nhưng trông thấy Ngô Ưu nhìn người này vài lần, vì thế nàng cũng bắt đầu nhìn về phía phụ nhân kia.
Phụ nhân thoạt nhìn cũng không có gì đặc thù, Triệu Thanh Tử vừa định thu hồi tầm mắt, nhưng phụ nhân vừa mới cúi đầu lại đột nhiên ngẩng đầu lên, như vậy Triệu Thanh Tử liền có thể nhìn rõ.
Đây là khuôn mặt Triệu Thanh Tử vô cùng quen thuộc, nàng cùng mẫu thân thường thường xuất hiện trong hồi ức Triệu Thanh Tử, mà Triệu Thanh Tử đều cho rằng hai người đã chết.
Bởi vì Ngô Ưu và Triệu Thanh Tử che dù nên Hạ Xuân không có nhận ra các nàng ngay, cho nên lúc này nàng không kịp trốn tránh, nhìn Triệu Thanh Tử trừng lớn đôi mắt, trong lòng nàng có chút hoảng loạn.
Nếu như lúc này liền chạy, kia không phải bại lộ chính mình là Hạ Xuân sao? Vì thế nàng liền giả vờ không quen biết, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng Triệu Thanh Tử đã sớm đã nhận ra Hạ Xuân hoảng loạn, Triệu Thanh Tử tiến lên hai bước chặn lại Hạ Xuân: "Hạ dì?"
Ngô Ưu nhanh chóng đuổi kịp Triệu Thanh Tử, cũng che dù trên đỉnh đầu nàng ấy.
Lúc này Ngô Ưu cũng nhớ ra, vào năm đầu tiên nàng xuyên thư, nàng đã gặp phụ nhân này ở bờ sông.
Chỉ là Triệu Thanh Tử gọi nàng là Hạ dì, Ngô Ưu có chút kinh ngạc.
Hạ dì rất căng thẳng, nàng sơ hở chồng chất, tuy giả vờ nhưng căn bản không lừa được Triệu Thanh Tử.
Hơn nữa, mặc dù nàng khác với mười mấy năm trước, nhưng đại khái bộ dạng vẫn không thay đổi.
Triệu Thanh Tử đương nhiên không cảm thấy chính mình sẽ nhận sai, nàng thấy Hạ Xuân phủ nhận, cũng không vội mà vạch trần, chỉ là nhìn rượu và thức ăn trong rổ của Hạ Xuân.
Rượu được đậy lại, từ bên ngoài nhìn không ra là loại rượu gì, mà thức ăn là canh củ sen xương sườn, vừa lúc là món mà mẫu thân thích ăn.
Nếu như Triệu Thanh Tử không đoán sai, hồ rượu kia đại khái là rượu mơ.
Trong lòng Triệu Thanh Tử chắc chắn người này chính là Hạ dì mà nàng gặp khi còn nhỏ, mũi nàng đau xót, nước mắt tức thì dâng lên.
Hạ Xuân nhìn Triệu Thanh Tử giống như muốn khóc liền có chút co quắp bất an, nàng có chút hoảng loạn mà nói: "Cô nương vì sao như thế?" Ngô Ưu thấy cảm xúc Triệu Thanh Tử đột nhiên thay đổi, tâm tình nàng cũng trở nên không tốt lắm.
Nàng lấy khăn tay cẩn thận lau nước mắt