Mùng một năm mới, Ninh gia có tục lệ là tế tổ, nhưng cũng không yêu cầu tất cả mọi người đều di, năm rồi cha Ninh và Ninh Hạo Viễn đi, năm nay ghánh nhà Ninh Mạn Thanh không còn ai, nên cô cùng đi với các bác.
Lúc cô khởi hành, Lê Sơ vẫn còn ngủ mê trên giường, cho đến giữa trưa cô trở về, Lê Sơ vẫn còn chưa tỉnh.
Tư thế ngủ của Lê Sơ thật sự là không an phận, bên cạnh không có người nàng ngủ càng thêm tùy ý, cánh tay nàng lộ ra bên ngoài chăn, trên đầu vai mượt mà là dấu vết đậm nhạt.
Đêm qua nàng thực sự mệt, Ninh Mạn Thanh đẩy tóc đen trên mặt nàng ra, sờ sờ gò má của nàng bị đè đến đỏ bừng, ngồi trên bàn sách trong phòng, ngửi ngửi mùi mật đào nhợt nhạt trong khống khí xử lý văn kiện.
Một giấc này Lê Sơ ngủ thật lâu, lúc tỉnh lại đều cảm giác được xương cốt muốn tan thành từng mảnh, vừa động một cái liền có chút chua xót ngưng trệ.
Ninh Mạn Thanh ôm nàng xoa xoa eo, nhìn nàng chậm rì rì đi đến phòng vệ sinh rửa mặt.
Lúc Lê Sơ từ phòng vệ sinh ra đến, trên bàn tròn đã dọn xong đồ ăn, chè hạt sen bách hợp với há cảo tôm hấp, trong không khí mùa đông này, hơi ấm hầm hập thật khiến cả người thoải mái.
"Em có thể ra ngoài như vậy sao?"
Lê Sơ sờ sờ sau cổ mình, tuy rằng mình không phân biệt được, nhưng là nàng biết hiện tại toàn thân nàng nhất định là tràn ngập hơi thở của Ninh Mạn Thanh.
"Không sao cả, trong nhà đều đã biết, hơn nữa mọi người cũng đi về gần hết rồi."
Ninh Mạn Thanh chống cằm nhìn bộ dáng thẹn thùng của Lê Sơ, đôi mắt cong lên ý cười.
Lê Sơ nhắn tin cho Đường Tòng Nam trước, để hắn đẩy hết các hoạt động trong vòng một tuần tới, bây giờ Đường Tòng Nam cũng không phải là nam mụ mụ dễ lừa gạt như trước kia, Lê Sơ vừa nói như vậy, hắn liền biết là vì cái gì.
Nam mụ mụ thấm thía nhắn tới một tin: "Người trẻ tuổi củi khô lửa bốc là chuyện bình thường, nhưng nếu không muốn mang thai trong lúc ở đỉnh cao sự nghiệp, thì vẫn phải thận trọng đi."
Lê Sơ nghẹn một chút, không biết trả lời cái gì mới tốt, vì thể trả lời lại bằng hình động "tạm biệt ma ma hôm nay con đi xa", nam mụ mụ nhận được tức giận gửi lại hình động "tôi không phải mẹ em!"
Qua xế trưa các nàng rời khỏi nhà tổ Ninh gia, cũng giống như khi đi vào, giờ lội ra cũng cần phải có hai mươi phút, tối hôm qua Lê Sơ mới kịch liệt vận động, chân còn có chút run rẩy, đi năm phút còn đỡ, nếu đi thêm nữa cơ bắp thật sự có chút nhức mỏi.
Ninh Mạn Thanh đơn giản là ôm ngang Lê Sơ lên, Lê Sơ phát ra một tiếng kinh hô, sau đó cũng nuốt âm thanh lại vào bụng.
Trước và sau khi Lê Sơ xuyên qua sống lâu đến vậy, còn chưa có thử qua cảm giác được người ôm kiểu công chúa đi trên đường như vậy.
Dọc theo đường đi còn có người, Lê Sơ nhịn không được dụi đầu vào lòng ngực Ninh Mạn Thanh, nghĩ đến bản thân mình thật cmn giống nữ chính trong tiểu thuyết của Mary Sue.
Lúc nàng đọc sách mà xem đến loại hình thế này hơn phân nửa đều sẽ quắn cả người, nhưng tự mình thử một chút, quả thật là không tệ.
Thể trạng Alpha thật đúng là quá tốt, Lê Sơ mệt đến ngã lăn từ tối qua, nhưng Ninh Mạn Thanh vẫn còn có thể dậy sớm đi tế tổ, ôm Lê Sơ đi mười lăm phút cũng không phải là chuyện gì quá khó.
Lê Sơ trở về biệt thự giữa núi, mới như có như không lấy điện thoại của mình ra xem.
Tin nhắn chúc mừng năm mới cũng rất nhiều, Lê Sơ chọn một ít người nhắn trả lời, lại cẩn trọng phát lì xì năm mới cho nhóm trợ lý của mình, sau đó lại trả lời tin nhắn của Triệu Tri Xuân và Minh Chi.
Tối qua Triệu Tri Xuân cũng gặp chuyện hối hôn đến chết, Minh Chi không về nhà, vội vàng đi tham gia Xuân vãn.
Đối với chuyện bạn thân gặp phải, Minh Chi nhắn đến tin nhắn giọng nói.
Lê Sơ mang tai nghe lên, nghe thấy một trận cười ha ha ha ha, cho dù tiếng cười này mỹ diệu như chuông bạc cũng không che dấu được tính vũ nhục cường liệt.
[Lê Tiểu Sơ]: Chi Chi tỷ! Chị thay đổi! Chị vậy mà lại cười em! Không phải chị nên thương hại em mới đúng sao?
[Minh Chi]: Ha ha ha, nghĩ đến trường hợp kia đúng thật là rất thú vị, nhưng mà loại chuyện như sinh em bé này, không cần nóng nảy, có khi sinh xong chính là một loại ràng buộc, như chị thì lấy hay bỏ đều sẽ khổ sở, chị cảm thấy rất may mắn trước kia chị với chồng trước lâu như vậy mà còn không có em bé.
[Lê Tiểu Sơ]: Em hiểu rõ, em với Ninh lão sư đều không phải là người chịu sự thúc giục quản chế của người khác, cha mẹ thân sinh của em còn không được, huống chi là người ngoài.
[Minh Chi]: Vậy là tốt rồi, nhưng mà chị cũng không quá dễ chịu, mẹ cha chị còn thúc giục chị đây.
[Lê Tiểu Sơ]: Vì sao vậy?
Lê Sơ rất hoang mang, Minh Chi vừa mới thoát khỏi vũng bùn tình cảm, đoạn cảm tình kia thực sự làm Minh Chi hao hết tâm lực, đối với tình yêu bây giờ chỉ thấy tra tấn phiền chán.
Đoạn tình cảm kia không đủ oanh oanh liệt liệt nhưng giờ nhớ lại cũng như người già bó chân, cái nhìn về tình yêu của nàng ấy đã thay đổi đến như vậy, người ngoài cuộc là nàng đều biết, vì sao người thân Minh Chi còn muốn thúc giục nàng chứ?
[Minh Chi]: Lo lắng chị tuổi già không nơi nương tựa, giống như người không có đối tượng liền khó có thể có con cái gì, chị nói yên tâm, dựa theo tình trạng tuyến thể của chị không chừng còn chết sớm hơn hai người, hai người tức giận trực tiếp đuổi chị ra khỏi nhà, không có cách nào a, nói bình thường lại không nghe, sau này hai người sẽ hiểu thôi.
[Lê Tiểu Sơ]: Đúng rồi, hai bác sẽ hiểu thôi, phú bà vui sướng đâu chỉ có mỗi tình yêu, đôi khi tìm lầm lại tự làm tự chịu.
[Minh Chi]: Bingo
Ban đầu Lê Sơ cũng nghĩ như vậy, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống, thậm chí đối với một số người mà nói chỉ chiếm một phần rất nhỏ, hoặc có khi còn không cần, sự việc con người theo đuổi cả đời này thực sự là quá nhiều.
Cho đến khi nàng gặp Ninh Mạn Thanh, mới phát giác cuộc sống tràn đầy sắc thái của người khác, hình như cũng thực không tồi.
Lê Sơ nhìn Ninh Mạn Thanh đang xem văn kiện trên xe, dựa vào vai cô.
"Phần văn kiện này rất quan trọng sao?"
Ninh Mạn Thanh dừng lại, nhìn nàng nói: "Không phải rất quan trọng, làm sao vậy?"
"Vậy nghỉ