Sau khi tiêm hoàn toàn thuốc ức chế vào xong, Ninh Mạn Thanh cau mày dựa vào người Lê Sơ, sắc mặt cô càng khó nhìn hơn, nhưng tin tức tố cũng không còn bạo động nữa, có chút tâm bất tình tâm bất nguyện bị ép trở về bản thể.
Lê Sơ rõ ràng cảm giác được cảm xúc Ninh Mạn Thanh biểu đạt qua tin tức tố, cảm thấy có chút buồn cười, tin tức tố biểu hiện cho cảm xúc bản năng của Ninh Mạn Thanh, hiếm thấy Ninh Mạn Thanh cũng có đôi khi có cảm xúc ấu trĩ đến như vậy.
Ninh Mạn Thanh cao hơn nàng rất nhiều, dựa vào người nàng cũng sẽ có chút nặng, tay Lê Sơ vẫn nắm tay cô như lúc nãy, chờ cô hoàn toàn thanh tỉnh.
Kỷ Vân và Tổng Nhiếp nghe tin tức tố Alpha trong không khí đã đạm nhạt dần, yên lòng.
Tổng Nhiếp nhìn thấy tình cảnh được khống chế, vẫy vẫy tay đối với Kỷ Vân: "Vậy tôi đi trước."
Kỷ Vân: "Được, anh đi đi, chuyện đêm nay...."
Tổng Nhiếp: "Cậu còn không yên tâm tôi sao, tôi biết rồi, sẽ không nói ra bên ngoài."
Tiền Đóa Đóa nghe bọn họ nói chuyện, thở dài nhẹ nhõm ngã xuống ghế bên cạnh, đối diện nhìn Lý Tư, hai người đều thở dài may mắn một hơi.
Mùi trà mây trong không khí chậm rãi phai nhạt, lý trí Ninh Mạn Thanh cũng chậm rãi thu hồi.
Cô lập tức đứng thẳng lên, trong lòng tràn đầy ảo não.
"Em không sao chứ?"
Ninh Mạn Thanh không nghĩ đến bản thân mình bỗng nhiên sẽ mất khống chế, kỳ mẫn cảm đến dữ dội, cô còn nhớ rõ động tác mình muốn bức Lê Sơ phóng ra tin tức tố.
Thân thể của cô vẫn còn khó chịu như trước, vẫn cứ kêu gào khát cầu muốn tin tức tố trấn an của Omega trước mắt này, Ninh Mạn Thanh tận lực đè ép xuống.
Nơi này tuyệt đối không hợp làm một ít chuyện thân mật, cũng may vừa rồi Lê Sơ kiên trì, cái gì cũng không làm.
"Không có việc gì" Lê Sơ lắc đầu, cảm nhận được mồ hôi lạnh từ tay Ninh Mạn Thanh, âm thanh nhẹ nhàng mà mở miệng "Ninh lão sư chị vừa rồi rất phối hợp với em, em rất kinh ngạc, không hổ là Ninh lão sư."
"Ít nhiều nhờ em."
Ninh Mạn Thanh nheo mắt, tối nghĩa khó phân biệt được từ trong mắt.
Kỳ thật vừa rồi cô là mất đi lý trí, cũng không nghe rõ Lê Sơ nói cái gì, nhưng hành động lại dựa vào bản năng của mình, cảm giác thấy Lê Sơ từ chối, cho nên trong lúc không có ý thức cô vẫn nhịn xuống.
Cái loại cảm giác này.... thực thần kỳ, giống như trong lúc mình không biết gì cả, đã bị thuần hóa, so với lý trí của cô, bản năng của cô đã đi trước một bước, chấp nhận nghe lời Lê Sơ, cảm giác đó thật ra cũng không tệ.
"Thanh tỉnh rồi thì buông người ra đi."
Một tiếng của Kỷ Vân vang lên, làm thân thể Lê Sơ run rẩy, liền đem tay Ninh Mạn Thanh bỏ ra.
"Tỷ, chị không sao chứ?"
Tiền Đóa Đóa lập tức vọt lên, đem Lê Sơ kéo xa ra năm bước, kiểm tra thân thể Lê Sơ có tốt không.
"Chị có khó chịu không, có muốn đi bệnh viện hay không?"
Tuy rằng bên ngoài thân thể không có gì, nhưng lỡ như tuyến thể hoặc tin tức tố có ảnh hưởng gì đó thì làm sao bây giờ?
"Không có việc gì, thực sự không có việc gì."
Lê Sơ vẫn tốt, tốt đến mức bây giờ có thể biểu diễn nhảy vượt rào cho Đóa Đóa xem.
"Đúng rồi, chuyện hôm nay em không cần nói cho Nam ca, để mắc công anh ấy lo lắng."
Lê Sơ biết những chuyện thế này trợ lý đều sẽ báo cáo cho Đường Tòng Nam, nhưng Lê Sơ cảm thấy không cần thiết, dễ để Đường Tòng Nam nghĩ nhiều.
Tuy rằng xác thật là nàng và Ninh lão sư có cái này cái nọ, nhưng chuyện này nàng cũng không nói cho trợ lý biết, đừng nói là người đại diện.
"Đã biết, vậy chúng ta đi trước đi."
Bà chủ hiện tại của Tiền Đóa Đóa là Lê Sơ, nếu Lê Sơ đã nói như vậy, chắc chắn là cô sẽ nghe theo.
"Đạo diễn Kỷ, Ninh lão sư, em đi trước."
Lê Sơ cũng định ở lại dưới tình huống như thế này, Kỷ Vân cùng trợ lý của các nàng vẫn còn ở đây, các nàng không có khả năng cùng nhau trở về.
"Được rồi, trở về đi, trở về nghỉ ngơi đi, nếu không thoải mái nhớ phải đi bệnh viện một chút."
Kỷ Vân xua tay, sau đó quay đầu lại trêu chọc Ninh Mạn Thanh.
"Lão Ninh, em như vậy là không được nha, làm gì mà giống như còn trẻ trâu, quay cảnh hôn cũng trực tiếp đến kỳ mẫn cảm."
Lời nói Kỷ Vân không che giấu chế nhạo chút nào, càng nói càng cảm thấy chuyện này buồn cười, nói không chừng về sau còn có thể xem như vết đen trong sự nghiệp mà đem ra chọc.
Ninh Mạn Thanh và Omega quay cảnh hôn, kỳ mẫn cảm lại đến sớm, chuyện này ngẫm lại cũng thấy buồn cười.
Ninh Mạn Thanh không giải thích gì, nhìn Lê Sơ rời đi, thu hồi tầm mắt.
Đây là sự thật, kỳ mẫn cảm của cô là hôm sau, nhưng lúc hôn môi, nhiệt độ cơ thể của Lê Sơ ập đến, khiến cô nghe thấy một vị tin tức tố cực đạm, tin tức tố kia chui vào thân thể cô, khiến cô trở nên mất khống chế.
"Em cũng đi nghỉ ngơi."
Ninh Mạn Thanh tiêm xong thuốc ức chế, vẫn cứ cảm thấy không quá thoải mái, cô vẫn khát cầu tin tức tố và nhiệt độ cơ thể của Lê Sơ làm bạn, chỉ là trước mắt không được.
"Được rồi, mau đi đi, tuy rằng tôi biết em với Lê Tử quen thuộc không cần nói gì, nhưng tôi vẫn còn muốn nói một câu, nhớ rõ xin lỗi và cảm ơn người ta, quan hệ càng tốt, càng phải dụng tâm đi giữ gìn."
Kỷ Vân cũng biết cô chắc chắn là khó chịu, thúc giục cô trở về, còn không quên ra dáng đại ca chỉ dẫn một chút.
Ánh mắt Ninh Mạn Thanh xẹt qua người Lê Sơ, gật gật đầu với Kỷ Vân, nhận phần tâm ý này của hắn.
Những chuyện này đương nhiên là cô hiểu rõ, cũng rất cảm tạ đối phương quan tâm cô cũng quan tâm Lê Sơ, cô đi ra ngoài, trong lòng nghĩ nay mai có thể đem tặng chai rượu mà hắn tâm tâm niệm niệm đi.
Lúc Lê Sơ lên xe đã nhắn tin cho Ninh Mạn Thanh, đợi vài phút mới thấy đối phương trả lời.
[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, bây giờ chị cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?
[Ninh lão sư]: Đã tốt một chút, tôi có làm bị thương đến em không?
[Lê Tiểu Sơ]: Không có, em không có việc gì!
[Lê Tiểu Sơ]: Thìthầmưỡnngực.jpg
Không phải Lê Sơ an ủi Ninh Mạn Thanh, nàng thực sự là không có việc gì, có lẽ là bởi vì nàng với Ninh Mạn Thanh cũng đủ quen thuộc, hoặc là đã từng bị tin tức tố của Ninh Mạn Thanh đánh dấu qua, tóm lại tin tức tố của Ninh Mạn Thanh không có nguy hại đối với nàng.
Cho dù đối với những người khác mà nói, tin tức tố của Ninh Mạn Thanh rất có tính công kích, nhưng đối với Lê Sơ mà nói, hoàn toàn không có nguy hiểm gì cả.
Ninh Mạn Thanh ngồi trên xe, nhìn hình động chim nhỏ ưỡn ngực đáng yêu, nhịn không được lộ ra nụ cười.
Lý Tư ngồi ở bên cạnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim làm bộ cái gì cũng không thấy, so với Tiền Đóa Đóa, chuyện cô ấy biết đến nhiều hơn
một chút, tuy rằng có rất nhiều chuyện Ninh Mạn Thanh giao cho một trợ lý khác đi làm, nhưng một ít việc nhỏ trong sinh hoạt cô ấy lại là người làm nhiều hơn, cho nên nhìn thấy cũng hiểu rõ hơn một chút.
Cô ấy biết Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh hẳn là có gì đó, nhưng cụ thể là chuyện gì cô ấy cũng không tìm tòi nghiên cứu, cô ấy chỉ là một trợ lý, không có lòng tò mò nhiều như vậy.
Cô ấy biết Lê Sơ đối với Ninh Mạn Thanh mà nói tuyệt đối không giống người bình thường, từ những biểu tình và chút tâm tư tỉ mỉ chuẩn bị của Ninh Mạn Thanh có thể nhìn ra được.
Cho nên lúc cô ấy nghe Ninh Mạn Thanh nói không trở về đoàn làm phim mà đi đến một nơi khác, cô ấy cũng không kinh ngạc chút nào.
Lúc Lê Sơ quay về đoàn làm phim, vừa lúc gặp phải Triệu Tri Xuân.
Trong miệng Triệu Tri Xuân cắn thịt nướng BBQ, lúc còn một khoảng cách, hắn vẫy vẫy tay với Lê Sơ.
"Sao em lại về trễ như vậy, đạo diễn Kỷ nói mời mọi người ăn khuya, người phụ trách đã đi nướng BBQ đến rồi, em có muốn ăn một chút không?"
Triệu Tri Xuân vừa nói vừa đi đến gần, Lê Sơ lắc đầu trả lời hắn, nghe thấy hắn thở một tiếng.
"Sao trên người em có mùi này, Ninh tỷ đâu?"
Triệu Tri Xuân ngửi ngửi, nhìn về phía nàng lộ ra biểu tình nhiều chuyện.
"Đừng suy nghĩ vớ vẩn, Ninh tỷ xảy ra chút chuyện, đạo diễn Kỷ cũng biết. Bọn họ đều đi phía sau, em lên lầu trước."
Lê Sơ lập tức làm sáng tỏ, trước đó có nhưng lần này không có, lần này tuyệt đối là trong sạch.
"Như vậy sao, vậy được rồi, em lên trước đi."
Nghe Lê Sơ nói như vậy Triệu Tri Xuân cũng không trêu chọc nữa, phất phất tay với Lê Sơ.
Bởi vì Triệu Tri Xuân nói như vậy, Lê Sơ kêu Tiền Đóa Đóa lấy nước hoa trong túi xách đến, phun lên người mình mấy cái, che lắp hương vị tin tức tố của Ninh Mạn Thanh trên người, lúc này mới tiếp tục đi lên.
Hôm nay quay cảnh hành động, trên người Lê Sơ ra không ít mồ hôi, sau khi về phòng liền tháo trang sức gội đầu tắm rửa.
Lúc đang sấy tóc, di động vang lên.
Thấy tên người gọi, Lê Sơ tắt máy sấy tóc, lập tức nhận nghe.
"Alo, Ninh lão sư?"
Nghe thấy âm thanh trong điện thoại, Lê Sơ nhìn nhìn ra ngoài một chút nói: "Bây giờ sao?"
"Được, em tới liền."
Lê Sơ tắt điện thoại, xoa xoa tóc qua loa, mặc áo bông, mang đôi dép lông xù, cầm điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài.
Hiện tại là rạng sáng 1 giờ, tòa nhà lâm vào an tĩnh.
Lê Sơ dựa theo lời Ninh Mạn Thanh nói, đi đến cua quẹo, thấy chiếc xe màu đen đậu ở đó.
Trong xe chỉ có mình Ninh Mạn Thanh đang ngồi phía ghế sau, cô mặc áo lông màu đen, ánh đèn trong xe phản chiếu lên gò má phấn hồng xinh đẹp.
Lê Sơ đóng cửa xe, ngăn chặn lại lạnh lẽo từ bên ngoài.
Nàng vừa mở khẩu trang vừa lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy Ninh lão sư, lúc này kêu em ra đây."
Còn rất giống là nửa đêm yêu đương vụn trộm luôn.
Có chút không ổn lắm đi, Lê Sơ ngượng ngùng nghĩ.
Một túi giữ nhiệt được đặt lên tay nàng, ấm áp giống như một lò sưởi nhỏ.
Nàng mở túi ra nhìn thấy logo, có chút ngây ngốc nhìn Ninh Mạn Thanh.
"Mua cái này cho em, nhanh ăn đi, mấy hôm trước không phải em nói rất muốn ăn sao? Lâu lâu ăn một chút, sẽ không béo."
Ninh Mạn Thanh mở túi cho nàng, đem bánh kem và trà sữa bên trong đem ra ngoài.
Lê Sơ hít hít cái mũi nói: "Không phải chỗ này 10h đóng cửa rồi sao, sao Ninh lão sư lại mua được?"
Đây là sản phẩm nổi danh của một nhà hàng bánh ngọt ở đây, bánh kem và trà đào đặc chế là sản phẩm đặc biệt của tháng 11, sáng 10h mới mở cửa, tối 10h đóng cửa, giới hạn mỗi ngày chỉ có 60 phần, buổi sáng bán 25 phần, buổi chiều bán 35 phần.
Maketing kiểu này rất thành công, thêm nữa hương vị cũng không tệ làm cửa hàng này trở nên nổi tiếng, cung không đủ cầu.
Mấy ngày hôm trước Lê Sơ đã muốn ăn, Tiền Đóa Đóa còn giúp nàng đi xếp hàng, nhưng cũng mua không được, Lê Sơ cũng không kêu Tiền Đóa Đóa đi nữa, cũng chỉ thèm một chút mà thôi, hơn nữa bánh kem trà sữa nhiều calo, sẽ dễ bị béo.
Nàng không nói trước mặt Ninh Mạn Thanh, không nghĩ đến cư nhiên Ninh Mạn Thanh lại biết rõ.
"Năng lực ngôi sao." Ninh Mạn Thanh chớp chớp mắt nói với Lê Sơ, cũng không nhiều lời, ngược lại lên tiếng "Trà này còn nóng, em cẩn thận một chút, đợi lát nữa hãy uống, còn chưa nguội."
Bình thường Lê Sơ không phải là một người dễ dàng bị cảm động, nhưng là giờ phút này vì không muốn để Ninh Mạn Thanh nhìn thấy hơi nước trong mắt nàng, Lê Sơ cúi đầu, dùng sức chớp chớp mắt, áp đi cảm giác cảm động kia.
Miệng nàng vui vẻ nói: "Ninh lão sư chị quá tốt rồi!"
Ninh Mạn Thanh muốn giúp nàng phớt tóc xõa trước trán về sau đầu, lại sờ đến chút ẩm ướt.
"Sao tóc vẫn còn ướt?"
"Vừa mới gội đầu, còn chưa kịp sấy khô."
"Em xoay người qua, đưa lưng về phía tôi."
Lê Sơ ngoan ngoãn nghe lời, ôm bánh kem và trà sữa của mình xoay lưng về phía Ninh Mạn Thanh, mở hộp bánh kem đặt lên trên đùi.
Ninh Mạn Thanh tìm tìm trên xe, lấy một cái khăn lông sạch sẽ.
Khăn lông khô xoa lên tóc cảm giác rất rõ ràng, Lê Sơ nhịn không được giật giật.
"Em ăn đi."
Ninh Mạn Thanh lau đuôi tóc Lê Sơ, bảo nàng đừng nhúc nhích.
Lê Sơ bất động, giữa mùa đông lạnh, ngồi trên xe ấm áp từng ngụm nhỏ ăn bánh kem.
Quả nhiên là ăn ngon giống như lời đồn.