Tiền của Ninh Mạn Thanh, đương nhiên là Lê Sơ không thể nhận.
Nhiều nhất là nhận 200 thôi.
[Lê Tiểu Sơ]: Ninh lão sư, này quá nhiều, đây cũng không phải cách thức trở thành kẻ có tiền của em đâu!
[Ninh Mạn Thanh]: Tôi chỉ tặng quà cho tiểu tham tiền thôi.
[Lê Tiểu Sơ]: Nếu em nhận tiền của chị chuyển, chị cũng phải nhận tiền của em chuyển.
[Ninh Mạn Thanh]: Không phải em muốn trả ngược lại đi?
Ninh Mạn Thanh nghĩ, trả lại 52000, con số này hình như cũng không tồi.
[Lê Tiểu Sơ]: Đương nhiên sẽ không, chị đồng ý trước đã.
[Ninh Mạn Thanh]: Được, đồng ý với em.
Lê Sơ bấm nhận tiền, nàng nhận là tâm ý Ninh Mạn Thanh, sau đó liền chuyển cho Ninh Mạn Thanh 88000
[Lê Tiểu Sơ]: Mong muốn có tiền, Ninh lão sư năm mới phát phát nha~
Nữ nhân đang có 660 000 trong tài khoản, chưa bao giờ bủn xỉn mấy đồng lẻ này.
Ninh Mạn Thanh bị Lê Sơ chọc cười, nhưng cũng không có cách nào, lúc nãy đã đồng ý rồi, chỉ có thể nhận lấy 88000 đồng này.
Lê Sơ thần thanh khí sảng, loại cảm giác tặng tiền cho nữ chủ kiểu này thật cmn sướng!!!
Đương nhiên, nàng còn muốn kiếm thêm nhiều tiền nữa, về sau sẽ nỗ lực gửi cho Ninh Mạn Thanh thật nhiều, vui sướng của nàng chỉ đơn giản như vậy thôi.
Đường Tòng Nam gửi cho Lê Sơ không ít kịch bản, nhưng những bộ kịch bản đó Lê Sơ chọn tới chọn lui, cũng không cảm thấy có bộ nào đặc biệt hứng thú, bởi vì đại đa số hình tượng trong những bộ phim kia đều thuộc thể loại thần tượng ngọt ngào, nàng không muốn diễn quá nhiều cảnh tình cảm.
Còn lại một số ít những kịch bản nàng không có hứng thú, hoặc là không hợp với nàng, hoặc đôi khi quá cẩu hyết hoặc kịch bản quá đau răng, ví như một kịch bản tiên hiệp có tam linh căn, còn có năng lực thay máu đổi cốt truyện, Lê Sơ đọc xong huyệt thái dương cũng nổi lên rồi.
Dù không chọn được kịch bản nào, Lê Sơ cũng không nhàn rỗi, đi tham gia làm một trong hai khách quý của một chương trình truyền hình, nơi ghi hình ở phương bắc, trong đó có một phần thử thách là trượt tuyết, Lê Sơ nghe thấy, lập tức ký hợp đồng.
Trước kia Lê Sơ từng trượt tuyết, trước khi làm chuyên viên trang điểm nàng đã chơi trượt tuyết được nửa năm.
Loại vui chơi giải trí tốn phí này mà được miễn phí, Lê Sơ liền cấp tốc tham gia.
Lúc đến nơi ghi hình, các thành viên cố định đã ngồi sẵn một vòng, vẫy tay với Lê Sơ.
Lê Sơ chào từng người, tự giới thiệu chính mình.
"Chúng ta còn có một khách mời, Lê Tử em cũng biết, em đoán xem là ai?
Mở miệng là MC của tiết mục, một nữ diễn viên beta, khí chất ôn nhu, cười lên rất hiền lành, mọi người đều kêu nàng là Như tỷ.
"Em có biết không? Uhm....!giới tính thì sao?"
Lê Sơ tự nhiên bị điểm trúng, trong đầu sóng gió, đem tất cả nghệ sĩ mà mình biết điểm danh lại một lần trong đầu.
"Giới tính không thể tiết lộ, nhưng mà là người em rất là quen thuộc nha."
Như tỷ úp mở, mấy thành viên khác của chương trình có lẽ đều biết người đến là ai, ai cũng dùng một loại ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn Lê Sơ.
Lê Sơ ngây người, người rất quen thuộc, chẳng lẽ là Ninh Mạn Thanh tới?
Không có khả năng nha, buổi sáng nàng bay sang đây còn nói chuyện phiếm với Ninh Mạn Thanh, người kia còn ở bên kia đại dương đi, chẳng lẽ trộm bay sang đây để cho nàng một kinh hỉ sao?
"Triệu....!Triệu ca, Triệu Tri Xuân lão sư?"
Lê Sơ không đoán Ninh Mạn Thanh, hotseach lần trước nàng có thấy, phía dưới bình luận có người nói nàng muốn xào cp với Ninh Mạn Thanh, cho nên cho dù là Ninh Mạn Thanh nàng cũng không thể đoán như vậy.
"Không đúng rồi, lại đoán tiếp?"
Như tỷ chớp mắt với Lê Sơ, người bên cạnh cũng phát ra tiếng cười.
Trong lòng Lê Sơ càng không cân bằng, không phải thực sự sẽ là Ninh Mạn Thanh đi, tên này rốt cuộc nàng có nói hay là không đây?
Nếu nàng không nói không phải có chút tự vả vì lời nói của mình trước kia sao, quan hệ của nàng và Ninh Mạn Thanh bên ngoài thực sự là rất tốt, nàng che che dấu dấu cố ý không nói có phải lại càng khiến cho người ta nhìn vào cảm thấy mất tự nhiên hay không?
Trong lòng Lê Sơ hạ quyết định, vẫn là nói ra: "Ninh lão sư sao?"
"Rốt cuộc có phải hay không đây" Như tỷ cười tủm tỉm hỏi lại, sao đó nói, "Vậy chúng ta cùng chờ người tiến vào là ai nào."
Lê Sơ nghĩ, thật không hổ danh là nghệ sĩ giải trí, cho dù không xem tiết mục, nàng cũng biết trường hợp này cũng sẽ bị cắt nối biên tập thế nào, thuận tiện còn có thể nâng cao nhiệt độ trước.
Đi đến là một nữ nhân mặc đồ đen, trong trường quay có máy sưởi, nàng ấy mặc áo lông màu đen, tóc ngắn, bộ dáng mang theo chút chán đời lãnh cảm, đôi mắt lạnh lẽo như băng vụn.
Nhìn qua nàng ấy không đẹp kinh diễm, nhưng càng nhìn lâu sẽ càng cảm thấy nàng mê người.
Lê Sơ đã mất kiểm soát biểu tình, cameraman liền bắt giữ hình ảnh này, đem hình ảnh Lê Sơ dại ra sau đó mừng như điên lại có chút khẩn trương ghi lại hết, tất cả đều được phát lên màn hình lớn.
"Ha ha ha ha ha, Lê Tử khẩn trương, quả nhiên là ca sĩ thích nhất đúng không, có phải thực kinh hỉ?"
Như tỷ nhìn Lê Sơ đứng tại chỗ nhưng bộ dáng lại có chút quẫn bách, cười thực vui vẻ.
"Cực cực cực kỳ kinh hỉ."
Lê Sơ nói chuyện cũng có chút cà lăm, Minh Chi không phải là thần tượng của nàng, nhưng là nàng mê nhạc của Minh Chi, thấy người thật của Minh Chi bên ngoài, nàng vừa vui vẻ vừa khẩn trương.
"Chào mọi người, tôi là Minh Chi."
Thanh âm ca hát của Minh Chi cực kỳ linh hoạt kỳ ảo, âm thanh nói chuyện cũng trong trẻo sạch sẽ.
Lê Sơ nghĩ, đây chính là trời sinh ca cơ.
"Hoan nghênh Minh Chi, mau ngồi mau ngồi."
Minh Chi ngồi bên cạnh Lê Sơ, lúc ngồi xuống còn cười cười vời Lê Sơ một cái.
Lê Sơ cười trả một nụ cười rạng rỡ, nàng rất muốn hỏi chuyện giọng của Minh Chi có vấn đề thật không, nhưng nơi này cũng không thích hợp, hơn nữa nàng với Minh Chi cũng không phải là rất quen thuộc, hỏi như vậy khó tránh khỏi có chút mạo muội.
Chương trình tiến hành theo barem định sẵn, phân đoạn giải trí có tính đối kháng, tiếp đến chính là cảnh các khách mời cùng nhau trượt tuyết.
Có khách mời hoàn toàn không biết trượt tuyết, ví như Minh Chi, khi hỏi đến Lê Sơ, Lê Sơ nói mình có biết một chút.
Trước khi thi đấu trượt tuyết, mọi người muốn học trong một chút, Lê Sơ xung phong nhận làm huấn luận viên cho Minh Chi.
"Chi Chi tỷ, tin tưởng em!"
"Được rồi."
Minh Chi gật đầu, không có dị nghị.
Trượt tuyết không phải dễ học như vậy, Minh Chi cũng không hoàn toàn thuộc về loại người có thiên phú, dù Lê Sơ giảng giải rất kiên nhẫn, nhưng nàng ấy vẫn không học được nhiều.
Biểu tình nàng ấy trở nên bực dọc, kính bảo vệ mắt bị tháo xuống, nàng ấy không nói chuyện, bộ dáng cực kỳ không kiên nhẫn.
Lê Sơ giảng giải không được, có chút