Ngày Lê Sơ đi sân bay, trời mưa phùn nhỏ.
Lê Sơ tự mình lái xe đi, không mang theo trợ lý, đeo khẩu trang đội nón, đến cổng đón người.
Hiện tại là đầu xuân, thành phố này khí trời se lạnh, đa số mọi người đều mang khẩu trang, Lê Sơ trà trộn vào đám người cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
Ninh Mạn Thanh trang điểm cũng rất bình thường, áo lông màu đen bao lấy đường cong thân thể cô, cô còn mang mắt kính màu đen, nếu không phải Lê Sơ đủ thân quen với cô, có khả năng sẽ nhận không ra.
Nàng đưa ngón cái lên ý nghĩa khẳng định với Ninh Mạn Thanh, đưa Ninh Mạn Thanh về khách sạn mà Ninh Mạn Thanh đã đặt trước.
"Đêm mai lên máy bay tiến tổ, 12h tối."
"Bay đêm sao?
Mặt Lê Sơ nhăn lại, có đôi khi bay đường dài không khác nhau mấy, nhưng bay đêm luôn không thoải mái bằng chuyến bay ban ngày.
"Thời gian tập hợp tương đối gấp."
Ninh Mạn Thanh cũng muốn đến sớm, nhưng bên kia công tác quá mức áp lực, cô chỉ có thể tranh thủ được bao nhiêu thời gian đó.
"Cũng không xê xích được hai ngày nghỉ, thời gian vừa đủ."
Lê Sơ nhìn bộ dáng Ninh Mạn Thanh nhấp môi có chút ảo não, lập tức thoải mái nói.
Nàng còn muốn nói cái gì khác, nhưng lại không biết nói cái gì, nên cái gì cũng chưa nói.
Giữa diễn viên yêu đương chia tay cũng rất nhiều, đại đa số nguyên nhân đều là vì khoảng cách, có đôi khi thực sự không gặp được mấy lần, mỗi người đều sẽ cảm thấy xa dần.
Hiện tại đang là giữa trưa, các nàng không ra ngoài, trực tiếp kêu cơm trưa ở khách sạn.
Trước khi Ninh Mạn Thanh đến, Lê Sơ chỉ nghĩ muốn giành giật từng giây, nhưng khi thực sự nhìn thấy người, lại rất ngượng ngùng nói đến loại chuyện này.
Quan hệ hiện tại của các nàng có một loại ái muội vi diệu, nếu nói thẳng vào vấn đề chỉ có hai loại quan hệ diễn tả được, một là tình nhân đã thực quen thuộc, có thể quang minh chính đại với quan hệ có thể giặt được drap giường, loại còn lại chính là bạn ch*ch, chỉ vì nhu cầu.
Các nàng loại nào cũng không phải, cho nên thời điểm bây giờ, hình như cũng không phải là vì muốn cái kia mới gặp mặt.
Cho nên chiều đó, các nàng không ở khách sạn này kia, mà là cầm tay nhau chạy đến sân trượt băng tương đối nổi tiếng của thành phố chơi, có cảm giác ngây thơ khó hiểu mấy phần.
"Em cũng không phải rất rành, Ninh lão sư chị phải nắm em chặt một chút!"
Lê Sơ không phải là người biết trượt băng, trước đó nàng chỉ là trượt patin, giày trượt tương tự loại trượt băng này, Lê Sơ chỉ mới chơi hai lần.
Lúc ấy nàng cũng định học trượt băng, học xong trượt tuyết sẽ học cái này, nhưng vừa lúc lại có hứng thú với trang điểm, có cơ hội làm đệ tử của một sư phụ tốt, nàng liền bỏ cái này xuống.
Lúc nàng đi dạo vòng thành phố một chút, thấy sân trượt băng thế này, lại nhịn không được muốn đến thử.
"Được, tôi sẽ nắm chặt em."
Ninh Mạn Thanh nhìn chim cánh cụt nhỏ Lê Sơ nhìn như rất khẩn trương, nén cười trả lời.
Các nàng cũng có tự giác là người của công chúng, khẩu trang cũng không cởi ra, chỉ có đôi mắt là có thể nhìn thấy, Lê Sơ nhìn đôi mắt đẹp Ninh Mạn Thanh cong lên, trái tim nhảy thình thịch hai cái.
Cảm giác trượt băng kỳ diệu nhưng cũng thoải mái, Lê Sơ nắm tay Ninh Mạn Thanh, thời gian từ nơm nướp lo sợ đến thả lỏng cũng rất nhanh.
Lê Sơ vốn dĩ không phải là người nhát gan, bản thân nàng cũng đã từng trượt băng rồi, vì thế nàng rất nhanh thả lỏng tay Ninh Mạn Thanh, trên mặt băng lượn hai vòng đơn giản, phát hiện bản thân mình làm được thành công xong, hưng phấn vẫy vẫy tay với Ninh Mạn Thanh.
Khi nàng thấy Ninh Mạn Thanh chụp hình mình, còn làm biểu tình một trái tim.
Ninh Mạn Thanh bấm bấm, đem bức ảnh này cài thành giao diện chat của cô với Lê Sơ, mới bỏ điện thoại di động xuống.
Sau khi cơ bản thành công xong, Lê Sơ lại học đến nâng cao, Ninh Mạn Thanh không xa không gần đuổi theo nàng, nhìn tiểu cô nương vui tươi hớn hở cười.
"Lão sư, chị nắm tay của em, cùng nhau trượt một đoạn nha!"
Lê Sơ duỗi tay với Ninh Mạn Thanh, cách xưng hô cũng thay đổi.
Nàng không kêu họ của Ninh Mạn Thanh, vì tuy rằng sân trượt băng này không đông, nhưng cũng rất nhiều người, lỡ như bị người lân cận nghe được liên tưởng đến gì đó thì không tốt, nàng muốn tránh xa loại nguy hiểm này một chút.
Lê Sơ không có mang bao tay, đầu ngón tay bị đông lạnh có chút hồng, Ninh Mạn Thanh cầm tay tiểu cô nương trắng trẻo, nghe nàng kêu, giống như có loại cảm giác kỳ quái như bản thân mình đang trộm yêu đương với nữ học sinh, cùng đưa nhau đi ra ngoài chơi lén.
Ninh Mạn Thanh vì ý nghĩ của chính mình mà nhịn không được giãn mày, nghĩ nghĩ nếu Đào Đào vẫn là học sinh, nhất định sẽ là học sinh rất ngoan, ai lại không thích tiểu khả ái như vậy đây.
Lê Sơ nắm lấy tay Ninh Mạn Thanh trượt từ đầu này đến đầu kia, kỹ thuật trượt băng của Ninh Mạn Thanh tốt hơn nàng rất nhiều, còn kéo nàng xoay mấy vòng, làm Lê Sơ vui vẻ đến mặt đỏ hồng.
Gần đó có người trượt lại, vỗ vỗ bả vai Lê Sơ, làm Lê Sơ bị dọa giật mình.
"Há, thật đúng là hai người nha, được lắm, lá gan rất lớn, nơi này nhiều người như vậy, mà dám liều mạng ra chơi?"
Người này cũng mang khẩu trang đội mũ, chỉ lộ một đôi mắt ra tới, hắn ta mở miệng nói chuyện, giọng điệu quen thuộc làm Lê Sơ biết ngay là ai.
Lê Sơ kinh hỉ nói: "Triệu ca! Trùng hợp vậy! Anh cũng đến đây trượt băng sao?"
Người trước mắt Lê Sơ đúng là người đã xa cách hơn ba tháng, người diễn nam một mà không có chút cảm tình nào với nữ một – Triệu Tri Xuân.
"Đúng rồi, anh không có công việc mới, anh còn đang chọn đây, dù sao anh cũng không vào giới giải trí vì tiền, nhà anh ở đây, anh cũng thích trượt băng, cho nên thường đến chơi.
Nói đến gần đây hai người không bận sao, còn rảnh ra tới đây ân ân?"
Gia cảnh Triệu Tri Xuân không tệ, hắn không đóng phim vì tiền, chỉ nhận mấy bộ phim mình cảm thấy hứng thú, hắn giải thích sơ qua nguyên nhân khi trùng hợp gặp ở đây, rồi kéo đề tài về lại trên người Lê Sơ và Ninh Mạn Thanh.
Hắn không nói thẳng ra hai người đang hẹn họ, chỉ dùng biểu tình mặt quỷ ra vẻ hiểu ngầm.
"Bận, cho nên tôi mới bớt thời gian đến gặp em ấy."
Ninh Mạn Thanh xoay mặt kề sát Triệu Tri Xuân là không còn ý cười, thẳng mắt nhìn Triệu Tri Xuân nói.
Biết là bớt thời gian tới gặp, thì nên thức thời tránh xa một chút đi!
"Oa, vậy hai người đúng là không dễ dàng rồi, yên tâm đi, có tôi ở đây, sẽ không có vấn đề gì ngoài ý muốn, tôi sẽ yểm trợ cho hai người!"
Triệu Tri Xuân vừa nghe lời Ninh Mạn Thanh, cho Ninh Mạn Thanh một ánh mắt "tin tưởng tôi".
Yên tâm, anh em nghĩa khí, tuyệt đối sẽ giấu tốt chuyện này cho chị!
Ninh Mạn Thanh và Lê Sơ đều đồng thời rơi vào im lặng, Ninh Mạn Thanh không hiểu năng lực lý giải của Triệu Tri Xuân như vậy sao có thể đi du học được, còn Lê Sơ thì lại có chút ngượng ngùng không nói.
Được rồi, quan hệ của nàng với Ninh lão sư thực sự hơi phức tạp, tuy rằng giống như hẹn hò, mà hình như cũng là đang hẹn hò.
"Hẳn là sẽ không bị chụp."
Ninh Mạn Thanh còn muốn tranh thủ một chút, dù sao nàng cũng cảm thấy Triệu Tri Xuân là một cái bóng đèn thật lớn.
"Ninh tỷ, chị vĩnh viễn không biết paparazzi thực sự có sự kiên trì nhàm chán này đâu, có mấy lúc không phải là cố tình canh chị, nhưng là không cẩn thận bị chụp được, thì đó cũng là vấn đề lớn rồi."
Triệu Tri Xuân tang thương thở dài, là một minh tinh nửa đêm móc chân ở ban công bị paparazzi chụp được, Triệu Tri Xuân biết đám paparazzi rốt cuộc nhàm chán đến mức độ nào.
Lê Sơ với Ninh Mạn Thanh thật ra cũng không có khẩn trương đến mức độ đó, nhưng ai biết một câu Triệu Tri Xuân nói thành sấm truyền.
Đêm đó, lúc Lê Sơ đang ở trên giường lớn khách sạn thảo luận chuyện tẩy khăn trải giường với Ninh Mạn Thanh, thì người đại diện điện đến làm Lê Sơ thiếu chút nữa nhảy từ trên giường xuống.
"Bây giờ em đang ở đâu? Đóa Đóa nói em xin nghỉ có việc bận, cho nên không mang theo em ấy ra ngoài?"
Lúc này Lê Sơ còn không biết chuyện này có liên quan đến Ninh Mạn Thanh, cho nên mới trả lời Đường Tòng Nam: "Em đang ở khách sạn, có bạn đã lâu không gặp đến, cho nên mới cùng nhau đi chơi hai ngày."
"Bạn kia là Ninh Mạn Thanh đi?"
"A, đúng rồi, Ninh lão sư sắp phải tiến tổ, có khả năng rất lâu không gặp được, cho nên em mới xin nghỉ." Lê Sơ trả lời đúng sự thật, dù sao Đường Tòng Nam cũng biết quan hệ của nàng với Ninh Mạn Thanh rất tốt, nàng có chút cẩn thận hỏi, "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao anh?"
"Các người ra ngoài ăn cơm cũng không biết chú ý một chút, hiện tại mức độ nhận diễn của em không phải như trước đó nữa biết không! Ảnh em cùng đi ăn cơm với Ninh Mạn Thanh bị chụp được rồi, bên kia đã gửi ảnh chụp cho anh, muốn phí bịt miệng kìa!"
Ngữ khí Đường Tòng Nam có chút cao, hắn không phải không vui vì Lê Sơ đi ra ngoài ăn cơm, mà là bực mình vì nàng không biết chú ý chút nào.
Đặc biệt hai nàng còn là Alpha và Omega, cho dù hắn có tin tưởng giữa hai người không có gì, nhưng người khác chưa chắc sẽ tin tưởng như vậy đâu.
"Đi ăn cơm với chúng em còn có Triệu Tri Xuân, em với Ninh lão sư không có gì."
Lê Sơ lập tức làm sáng tỏ, sau đó lại kêu rên một tiếng.
Đầu điện thoại bên kia lập tức khẩn trương hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, em làm đổ nước, không cẩn thận đụng đến rồi."
Lê Sơ có chút run run đáp lại, mở to hai mắt nhìn như muốn cầu xin Ninh Mạn Thanh tha thứ.
Miệng còn làm khẩu hình
Đừng chọc.
"Thật là, cũng không biết chú ý, bị va chạm nhiều không tốt.
Còn có đi ăn với Triệu Tri Xuân đúng không, vậy không có việc gì, nhưng mà ảnh chụp anh mua, tuy rằng biết Ninh lão sư là người tốt, giữa hai người không có loại quan hệ này, nhưng để phòng ngừa vạn nhất, lần sau em ngàn vạn lần chú ý dùm anh."
Nam mụ mụ bên kia