Cuối cùng Lê Sơ quyết định diễn bộ phim này, không phải chỉ vì cảm thấy thú vị khi nhìn thấy cốt truyện, cũng có một phần nguyên nhân là vì cảm thấy thân thuộc với nhân vật Phù Diên.
Nếu theo định vị mà nói, cuộc sống của Phù Diên không tốt, cũng không hoàn mỹ, nhưng đúng là bởi vì không hoàn mỹ, mới khiến nhân tính của nàng càng thêm trầm ổn.
Nếu đặt ở một câu truyện khác, có khả năng nàng chính là một nữ phụ ngốc nghếch được nuông chiều, cuối cùng sẽ bị hai bàn tay trắng khiến người vui vẻ.
Nhưng nếu đứng ở góc độ của nàng, liền sẽ phát hiện, thật ra nàng rất đau khổ bất hạnh, hối hận và cả mê mang.
Sau khi mẹ của Phù Diên bệnh nặng, trả hết tiền phẫu thuật và viện phí thuốc men, tiền tiết kiệm trong nhà cũng đã không còn gì nữa.
Vì để tiết kiệm chi phí, Phù Diên đem căn hộ cho thuê, thay đổi một chỗ rẻ hơn một chút.
Đại tiểu thư chưa bao giờ ở nơi bẩn thỉu như vậy, nhưng là vì nơi này rẻ, vì tiết kiệm tiền nàng không thể không nhẫn nhịn, thiên kim nhà giàu tiêu tiền như nước lúc xưa, hiện tại vì muốn tiết kiệm mấy đồng mà trả giá với người bán trái cây.
Ngày gặp được Lâm Lang đó, Phù Diên đang ở trong trạng thái thất nghiệp.
Tuy rằng nàng học âm nhạc, nhưng Phù Diên cũng không phải quá chuyên nghiệp, nửa đời trước nàng đều là hưởng thụ vui chơi, có thể nàng sẽ biết giám định thưởng thức âm nhạc một chút, nhưng nếu là làm giáo viên, nàng chưa chắc có thể dạy được trò giỏi, vì thế ở trong sự lựa chọn của mọi người, nàng bị chủ sa thải.
Phù Diên có chút hoảng loạn, vì thế những ngày kế tiếp nàng đều gọi điện thoại xin việc khắp nơi, nhưng là không ai cần nàng.
Nàng nhớ tới mình có chút hiểu biết với hàng hiệu, cho nên muốn thử vận, để xem mình có thể làm nhân viên bán hàng ở trung tâm thương mại không, vì nàng xinh đẹp nói năng hiểu biết, nên nàng có được một cơ hội thử việc, chỉ cần làm tốt thì có thể lên nhân viên chính thức.
.
Tìm truyện hay tại -- TRUМtruy en.
ог G --
Nhưng nàng không nghĩ tới ở cửa hàng này, nàng sẽ gặp lại người mà nàng từng chế nhạo, nàng bị đối phương cười nhạo dè bỉu.
Phù Diên nhịn xuống xúc động muốn chạy trốn, trên mặt mang theo nụ cười giả tạo, tùy ý để đối phương chế nhạo, sau đó phục vụ cho nàng ta.
Trong một khắc này, đại tiểu thư chân chính đã chết đi, thay thế là một người nghèo vì cuộc sống bình thường mà cúi đầu.
Nàng nhất định phải vì chính mình mà nhẫn nhịn để được đơn hàng, cho dù đối phương có khó dễ thế nào nàng cũng cố gắng nhẫn nại, chỉ là sau khi đối phương rời khỏi cửa hàng xong, nàng vẫn bị sa thải, bởi vì người kia là hội viên cao cấp của cửa hàng.
Phù Diên thất hồn lạc phách đi bộ về nhà, lại không cẩn thận bị người đụng vào.
Người đụng vào nàng là Lâm Lang, Lâm Lang vội vàng nói xin lỗi với nàng, sau đó tiếp tục chạy về phía trước, đang đuổi theo một người.
Phù Diên nghĩ có thể là người này bị trộm đồ, nên cũng không có để ý nhiều, bởi vì cuộc sống nàng cũng đã quá mệt mỏi, không có thời gian đồng cảm với bất hạnh của người khác.
Nàng đứng tại chỗ, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, lại thấy phía sau đuổi theo vài người, bọn họ giống như truy đuổi có chút mệt mỏi, thở hổn hển tại chỗ chửi thề vài câu thô tục.
Người xung quanh dùng ánh mắt kỳ dị nhìn bọn họ, bọn họ không chút để ý nào, chỉ phát tiết phẫn nộ.
Phù Diên nghe hiểu lời bọn họ nói, mấy người này là gái gọi, người mới chạy đi trước hẳn là người chơi xong không trả tiền, còn nữ nhân đụng vào nàng hẳn là bạn của những người này.
Có lẽ là trẻ tuổi hơn, Phù Diên nghĩ, bởi vì nữ nhân đụng vào nàng tuổi còn rất trẻ, nhìn những beta trước mặt này đều đã có tuổi hết rồi.
Phù Diên cũng không biết mình suy nghĩ thế nào, lại đứng tại chỗ này chờ cùng mấy người kia, nhìn thân ảnh cao gầy kia quay trở về, nghe những người này nói chuyện, nàng cũng biết người đụng vào nàng tên là Lâm Lang.
Lâm Lang cầm tiền trở về, đem đống tiền nhăn nhúm nhét cho nữ nhân đứng đầu, Phù Diên nhìn rất rõ ràng, bất quá cũng chỉ là mấy trăm đồng.
Nữ nhân kia lại giống như tìm được bảo bối mình đã bất, gấp không chờ được đềm đống tiền nhăn nhó đó lại một lần, sau đó vuốt thẳng tươi cười rạng rỡ bỏ vào túi, đoàn người lại phần phật rời đi.
Phù Diên nhìn bóng dáng của bọn họ, cảm giác được bi ai và tuyệt vọng lâu dài, cũng không phải vì hoàn cảnh của đối phương, mà là từ bọn họ thấy được tương lai của chính mình, có lẽ sẽ lâm vào giãy giụa bần cùng như thế.
Trong một đêm nọ, Phù Diên lại gặp Lâm Lang.
Các nàng ở cùng trong một khu trọ cũ nát, lúc Phù Diên thấy Lâm Lang, Lâm Lang vừa giúp người này chạy vặt xong, được hai đồng tiền.
Cô đứng ở đó, thân ảnh cao gầy thanh lãnh.
Phù Diên nhìn cô nhảy lên vách tường, nàng cho rằng Lâm Lang không có chú ý đến nàng, không nghĩ tới Lâm Lang lại đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng.
----cô là người mới chuyển đến gần đây hả, có yêu cầu gì cứ việc đến 103 tìm tôi, cho dù là chạy việc vặt hay mua đồ vật gì đó, sửa điều hòa hay cống thoát nước tôi cũng làm được, còn làm được một số việc đặc thù như đề phòng quấy rối cũng được, hy vọng có thể giao dịch với cô, công chúa điện hạ gặp nạn.
Lần đầu tiên Lê Sơ nhìn đến đoạn thoại này, giống như cách một trang giấy mà thấy được thân ảnh của Lâm Lang.
Trong kịch bản Phù Diên nghe xong lời này liền ngây ngốc, không phải chỉ vì những nội dung này, mà cũng là vì Lâm Lang.
Lâm Lang nói xong liền rời đi, Phù Diên đứng ở tại chỗ, trong chốc lát mới thất hồn lạc phách mà nói một câu
---tôi không phải công chúa.
Nàng đã từng là, nhưng về sau không phải là.
Vận mệnh nhanh chóng không cho Phù Diên quá nhiều không gian bi thương, nàng nhớ đến anh trai trong tù, nghĩ đến mẹ trên giường bệnh, tiếp tục đi tìm công việc mới.
Nàng vẫn tiếp tục làm nhân viên bán hàng, chẳng qua là thay đổi một cửa hàng khác trong trung tâm thương mại, nhưng do trước kia nàng chọc quá nhiều người chán ghét, lần này người nàng gặp phải cũng không phải là người bị khi dễ trước kia, mà là người đi theo phe nàng trước đó.
Thấy bộ dáng của nàng hiện tại, người này cũng không chút khách khí cười nhạo nàng một phen, thậm chí cố ý để nàng nghĩ rằng mình đã bán được, nhưng cuối cùng đều không thành công.
Người này không chút nào che giấu bất mãn của mình với nàng, nếu chỉ là chế nhạo Phù Diên còn có thể nhịn, nhưng người này lại đề cập đến người cha đã chết của nàng, còn nói nàng xứng đáng, chạm vào điểm giới hạn của Phù Diên.
Nàng cào mặt đối phương, người bên cạnh lại đến ngăn lại, nàng bị ấn trên mặt đất đạp vài đạp, gương mặt xinh đẹp sưng lên, còn nói muốn đưa nàng đi cục cảnh sát.
Phù Diên nghĩ đến mẹ đang nằm trên giường bệnh của mình, nếu nàng bị nhốt ở cục cảnh sát, có tiền án, sau này tìm công việc sẽ càng khó, hơn nữa lỡ như trong lúc nàng ở cục cảnh sát, mẹ nàng xảy ra chuyện gì thì làm sao....!Đây là chuyện nàng không chấp nhận được.
Cho nên nàng chỉ có thể cầu xin, bị người này quay video lại, nói những lời lấy lòng, nài nĩ, nhưng nàng đã không còn bận tâm đến những lời nhạo báng của người khác nữa.
Không ai có thể nhìn nàng mà liên tưởng được bộ dáng nàng đã từng có, Phù Diên lại phải bỏ việc, che che dấu dấu gương mặt sưng húp khập khiễng về nhà, gặp được Lâm Lang vừa mới