Thẩm Ý cầm quần áo không nhúc nhích.
Quý Nguyệt thúc giục nói: "Xảy ra chuyện gì sao? Đi thay quần áo nhanh đi, đổi xong em mang anh đi."
Cô còn chưa dứt lời Thẩm Ý đã duỗi tay cầm lấy tờ giấy, ở trên mặt giấy viết xuống mấy chữ.
[Như vậy sẽ liên luỵ đến em, hơn nữa còn có cả nhà họ Quý phía sau em nữa.]
Quý Nguyệt cụp mắt đối diện với đôi con ngươi trong veo của Thẩm Ý, chậm rãi mở miệng: "Anh.... Không ngốc."
Thẩm Ý chỉ lẳng lặng nhìn Quý Nguyệt, cô gái trước mặt giống như nản lòng, "Vậy anh còn nhớ hay không..... Thôi quên đi."
Thẩm Ý mím môi, trong lòng càng cảm thấy xấu hổ nhưng chỉ cần kịp thời ngăn chặn tổn thất mới có thể giảm thiểu tổn thương.
Cậu mở tờ giấy trong tay ra.[Mặc dù tôi không biết em đang nói đến chuyện gì.][Nhưng vẫn thật sự cảm ơn em][Còn có][Thực xin lỗi.]
Thật sự xin lỗi vì đã mang đến những tổn thương vô cớ này.Thẩm Ý yên lặng thở dài, cậu đang chuẩn bị đứng dậy, cửa phòng bỗng dưng bị mở ra, tầm mắt hai người cũng bị hấp dẫn nhìn qua. Chỉ thấy ngoài cửa có rất nhiều người đang đứng, mà người đàn ông đứng ở trung tâm mang theo vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào hai người đang ngồi trên sô pha, lại còn dựa sát vào nhau.
"A Nguyệt!" Đứng ở bên cạnh Giang Ngộ là cha của Quý Nguyệt, vẻ mặt ông mang theo sợ hãi thúc giục Quý Nguyệt, "Mau lại đây."
Ông cười làm lành nói: "Ồ.... vị này chính là bạn gái của Giang tổng đi."
Giang Ngộ hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo, lạnh lùng nói: "Lại đây."
Thẩm Ý đang muốn đứng dậy, cánh tay bỗng nhiên bị Quý Nguyệt nắm lấy, cậu cúi đầu nhìn thấy Quý Nguyệt đang lo lắng nhìn mình, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, "Anh đừng qua đó."
"Nhanh lên!" Giang Ngộ đứng ngoài cửa không kiên nhẫn gắt lên.
Thẩm Ý cho Quý Nguyệt một cái nhìn trấn an sau đó gỡ tay Quý Nguyệt ra đi về phía Giang Ngộ.
Quý Nguyệt ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Thẩm Ý, trong lúc hoảng hốt dường như cô nhìn thấy một bóng người gầy gò cô đơn đó.
Thẩm Ý đi đến trước mặt Giang Ngộ, còn chưa kịp đứng vững Giang Ngộ đã duỗi tay nắm chặt lấy eo cậu, ôm người vào trong lòng.
"Làm phiền chủ tịch Quý rồi." Giang Ngộ bày ra vẻ mặt tươi cười xin lỗi, "Còn tự mình đi với tôi một chuyến."
Cha Quý lau mồ hôi lạnh không hề tồn tại trên trán, nói: "Chuyện này có là gì, cậu tìm được người thì tốt rồi. Đúng rồi, buổi bán đấu giá sắp bắt đầu rồi, Giang tổng đi xem chứ?"
Giang Ngộ lộ vẻ khó xử, "Tôi sẽ không đến buổi đấu giá nhưng tôi sẽ sắp xếp cho thư ký tới đó, chủ tịch Quý không cần lo lắng. Tôi còn có chút việc, đi trước một bước."
Thẩm Ý cảm nhận được bàn tay ở trên eo mình càng ngày càng dùng sức, trong lòng phát khổ.
Giang Ngộ nói xong với cha Quý liền mang người rời đi.
Chờ đến khi không nhìn thấy bóng dáng Giang Ngộ nữa cha Quý mới nhẹ nhàng thở phào một hơi, ông phất phất tay để người hầu phía sau rời đi.
Quý Nguyệt vẫn ngồi trong phòng, đầu cúi thấp hai mắt đỏ bừng.
"A Nguyệt." Cha Quý đi tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống, "Chuyện này là như thế nào?"
Quý Nguyệt hít hít cái mũi, đưa tay vén mái tóc đang xoã xuống ra phía sau tai, lộ ra vẻ dịu dàng. Nhưng trái tim trống rỗng, cảm giác bất lực vây quanh người Quý Nguyệt.
Cha Quý cũng không thúc giục, nói: "Cái người tên Giang Ngộ vừa nãy, con....."Ông thở dài một hơi duỗi tay lau nước mắt trên mặt con gái mình, "Sửa sang lại một chút rồi đi ra ngoài đi."
Cha Quý đi rồi, Quý Nguyệt vẫn ngồi yên trên ghế sô pha, ký ức bị chôn giấu trong đáy lòng một lần nữa ùa ra. Trước kia Quý Nguyệt không xinh đẹp giỏi giang như bây giờ, ngược lại khi đó cô chỉ là một con vịt con xấu xí, không được thừa hưởng những ưu điểm của cha mẹ.
Ở trong mắt người khác, cô là đứa con gái hư hỏng, lớn lên cũng không xinh đẹp, không có tài năng và chẳng hề giống con gái nhà giàu chút nào. Cha mẹ Quý bảo vệ con gái mình rất tốt, từ nhỏ Quý Nguyệt đã lớn lên dưới sự bao bọc của nhà họ Quý nên cô cũng chưa bao giờ biết người bên ngoài đánh giá mình như thế nào.
Nhưng trong một lần yến hội mẹ Quý lúc đó không rảnh nên để Quý Nguyệt tuỳ tiện chơi với những đứa nhỏ cùng lứa tuổi. Nhưng không phải đứa nhỏ nào cũng có ý tốt. Bọn họ bài xích Quý Nguyệt, đẩy ngã Quý Nguyệt mắng cô xấu, mắng cô béo. Quý Nguyệt không có ai ở bên cạnh cũng không có ai giúp cô, những đứa trẻ khác xúm lại đứng cách cô một khoảng giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô.
Đột nhiên có một cục đá được ném ra từ phía sau, dừng lại trước mặt bọn trẻ hai ba bước chân. Đứa nhỏ cầm đầu mở to hai mắt, nhảy ra nói: "Ai? Ai dám ném tao?"
Nhưng không ai lên tiếng, Quý Nguyệt nghe thấy phía sau mình có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, cô xoay người nhìn lại, phát hiện một bé trai so với mình không lớn hơn bao nhiêu, quần áo trên người sạch sẽ, dáng vẻ dễ thương giống như một cái bánh bao nhỏ màu trắng.
Vào thời khắc đó, trong lòng Quý Nguyệt nảy lên một chút thẹn thùng, cô cúi đầu nhìn chiếc váy đã bẩn cùng đôi bàn tay đen nhẻm của mình. Cậu bé đi tới, đầu tiên nhìn thoáng qua Quý Nguyệt giống như xác nhận xem Quý Nguyệt có bị thương hay không, sau đó mới hướng ánh mắt về phía đám trẻ kia, cậu bước từng bước tuy chậm nhưng rất kiên định.
Hai mắt Quý Nguyệt ngấn nước khiến tầm nhìn rất mờ, cô nỗ lực mở to hai mắt nhìn cậu bé kiên định dứt khoát đứng ở phía trước mình, bóng lưng vừa nhỏ vừa non nớt.
Chuyện về sau cô cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ cậu bé cũng không dỗ dành cô bé mà chỉ móc khăn giấy từ trong túi ra, lau nước mắt trên mặt giúp cho cô.
Quý Nguyệt đã quên mất trên mặt mình rất bẩn, chỉ nhớ rõ biểu cảm của cậu bé rất tập trung, hai người dựa gần nhau đến mức cô có thể thấy rõ hàng lông mi vừa dày vừa cong của cậu.___
Thẩm Ý bị Giang Ngộ ôm đi ra ngoài, cậu có thể cảm nhận được cả người Giang Ngộ toát ra sự lạnh lẽo cho nên cũng không dám đi trêu chọc.
"Chủ tịch Giang." Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước tầm nhìn của hai người.
Người tới có dáng vẻ cao lớn, so với Giang Ngộ còn cao hơn mấy cm, khuôn mặt thành thục anh tuấn, đường cong rõ nét sắc bén, mặt mày thâm thuý.
Giang Ngộ cau mày, nhưng vẫn dừng bước chân, hắn suy nghĩ hai giây mới nói: "Hoắc Viễn Khuynh."
Nghe vậy, đồng tử của Thẩm Ý đột nhiên co rút lại, cậu giương mắt im lặng đánh giá người đàn ông được