Trong phòng quanh quẩn thanh âm va chạm thân thể cùng tiếng thở dốc của đàn ông, rèm cửa được kéo ra, chỉ bật một chiếc đèn ngủ bên cạnh, ánh đèn mờ ảo rơi vào hai người trên giường.
Bọn họ đều trần truồng mà quấn chặt lấy nhau, người đàn ông tóc tai tán loạn, nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến ánh sáng mỏng manh cũng chẳng thể vùi lấp, hắn không ngừng đẩy hông, đôi tay dùng sức bóp lấy eo thiếu niên trong lòng ngực, để lại trên làn da tinh tế từng vết hằn nông sâu đậm nhạt.
Hạ thể hai người kết nối chặt chẽ với nhau, người đàn ông dùng côn thịt nóng bỏng của mình cắm lung tung vào hoa huyệt thiếu niên một cách đầy hung tợn.
Cả người thiếu niên bị nhào thành bột men, vô lực nằm liệt trên người đàn ông, nước biển dâng trào nhấn chìm mặt mày, đôi môi hé mở, tiếng thở dốc dồn dập từ trong miệng tràn ra, dương vật dưới thân bị ép bắn ra tinh dịch rơi xuống ngực cậu, bụng nhỏ và cả trên đùi người đàn ông.
Trận làm tình này diễn ra quá lâu.
Thẩm Ý đã chết lặng, thân dưới dường như mất đi tri giác, hai mắt đờ đẫn.
Giang Ngộ đè Thẩm Ý, bắn tất cả tinh dịch vào bên trong tử cung non mềm, khoang tử bị lấp đầy bởi tinh dịch. Hắn cũng không rút dương vật ra sau khi bắn xong, mà thỏa mãn đẩy hông khiến dương vật nửa mềm càng đi vào bên trong, chạm đến độ sâu cực hạn.
Thẩm Ý yếu ớt hứng chịu cơn tức giận của Giang Ngộ, trên mặt toàn là nước mắt, cổ họng đau như bị xé rách.
Hai tay Giang Ngộ nâng mặt Thẩm Ý lên, thân mật mà hôn lên đôi mắt thiếu niên, vẻ mặt si mê, giọng nói dịu dàng: "Bé cưng, tôi yêu em... vậy nên em không được nhìn người khác, càng không thể cười với mấy tên đàn ông xa lạ đó, hiểu không?"
Tròng mắt thiếu niên hơi động đậy, tai ù đi, trái tim đau nhói, hai tay mềm như sợi mì vòng lên cổ người đàn ông, động tác cậu chậm rãi, đôi môi dính máu mở ra, cắn mạnh lỗ tai của Giang Ngộ, nướu run rẩy, chỉ có thể để lại những vết máu rời rạc trên vành tai Giang Ngộ.
Màn làm tình chẳng có một chút khoái cảm cuối cùng cũng kết thúc.
Giang Ngộ cũng không vệ sinh cho Thẩm Ý như trước, hắn cố chấp ôm Thẩm Ý trong lòng, côn thịt dưới thân lại cương lên, chọc thẳng vào lỗ hoa sưng tấy, tử cung không chỉ có tinh dịch sền sệt, còn bị bắt ăn tiếp phần lớn gậy thịt.
Hắn ôm Thẩm Ý từ phía sau, hết lần này đến lần khác nói bên tai Thẩm Ý "Tôi yêu em".
Khi Thẩm Ý tỉnh lại lần nữa, thì thấy mình đang nằm trên giường, còn Giang Ngộ không biết đã rời đi lúc nào.
Dưới thân vẫn còn cảm giác nhớp nháp quen thuộc, hoa huyệt bị cắm vào một thanh ngọc âm ấm, huyệt khẩu phun ra thật nhiều thuốc mỡ.
Thẩm Ý khép chân lại, nội tâm chết lặng.
Những chuyện Giang Ngộ đã làm trước kia, cậu đều có thể nhịn, nhưng lần này Giang Ngộ lại hoàn toàn không nghe cậu giải thích, dùng phương pháp ngang bướng cực đoan khiến mối quan hệ của hai người trở nên đóng băng.
Cửa phòng mở ra.
Giang Ngộ cầm một ly sữa bò đi vào.
Cả người Thẩm Ý trần truồng, cậu kéo chăn che lại chính mình, nằm quay lưng về phía người đàn ông.
Giang Ngộ để ly sữa trên bàn ngồi xổm bên giường: "Còn giận à?"
"..."
Khoé mắt Thẩm Ý chợt đỏ lên, trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của Giang Ngộ, cảm giác chua xót dâng trào giống như bơm khinh khí cầu, chiếm đầy toàn bộ lồng ngực cậu, chóp mũi ê ẩm, cổ họng như bị bóp chặt, một âm điệu cũng không phát ra được.
Tiếng hô hấp đan xen nức nở.
Căn phòng rơi vào bầu không khí nặng nề đến không thở nổi.
"Tôi sai rồi."
Giọng nói của người đàn ông mềm xuống.
"Đừng giận tôi, bé con, tôi sợ."
Nghe vậy, Thẩm Ý lên cơn thịnh nộ, bật dậy, đá một chân vào ngực Giang Ngộ.
Cậu không hiểu Giang Ngộ đang sợ cái gì, rõ ràng người bị tổn thương chính là cậu! Hắn dựa vào đâu mà dám nói dõng dạc rằng hắn sợ!
Cú đá của Thẩm Ý không hề nhẹ, Giang Ngộ kêu rên một tiếng, đầu hắn cúi thấp xuống, hai tay nhẹ nhàng giữ chặt mắt cá chân của Thẩm Ý. Giọng nói run run: "Thật xin lỗi."
"Bé con, tha thứ cho tôi."
"Tôi không thể sống thiếu em."
"..."
"Xin em."
Người đàn ông khí phách hăng hái giờ đây lại đang cúi đầu, vẻ mặt mất mát, hắn vươn hai tay ấm áp nắm lấy chân của thiếu niên, hơi ấm cuồn cuộn không ngừng truyền đến.
Thẩm Ý như đánh vào bông, nghẹn một hơi ở trong lòng, lên cũng không được mà xuống cũng không xong. Cậu không muốn nhìn thấy dạng vẻ hèn mọn này của Giang Ngộ, nhưng vẫn còn rối rắm bởi hành vi quá đáng của hắn.
Đúng là người điên.
Thẩm Ý nghĩ.
Cậu nhớ lại năm xưa, có lẽ Giang Ngộ thật sự bị nhà họ Thẩm nuôi thành biến thái.
Thẩm Ý rút chân về, người đàn ông muốn duỗi tay đuổi theo, nhưng đối diện với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của thiếu niên, hắn chỉ có thể từ bỏ. Thẩm Ý nâng cằm Giang Ngộ lên để hắn nhìn thẳng vào mình, cậu lấy điện thoại từ trên người đàn ông ra gõ chữ.
[Chúng ta không có tương lai, hãy để tôi đi đi.]
Lúc này, không khí như đông cứng lại.
Giang Ngộ nắm lấy cổ tay Thẩm Ý, anh ngước mắt nhìn Thẩm Ý giống như đang tự lừa dối mình, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Bé con, em nói cái gì vậy? Làm sao lại không có tương lai, chúng ta, chúng ta sẽ... bên nhau mãi mãi?"
Giang Ngộ quá mức ngoan cố, cậu nhìn vào người đàn ông rồi lắc đầu một cách kiên quyết.
Cậu đã sai lầm từ đầu đến cuối khi chọc vào Giang Ngộ, cậu cũng không nên tin tưởng sẽ có bất kỳ công bằng nào từ người đàn ông này.
"... Tôi, tôi thật sự biết mình sai rồi."
Giang Ngộ quỳ xuống, lưng thẳng cứng đờ hơi cong, hắn cẩn thận đặt tay lên đầu gối Thẩm Ý, trong miệng thì thào nói.
"Đừng như vậy, bé con."
"..."
"Tôi sợ."
Thẩm Ý yên lặng nhìn hắn, không có bất kỳ phản ứng nào.
Giang Ngộ im lặng quỳ trên mặt đất.
Vài phút sau, Thẩm Ý đứng dậy nhặt quần áo mặc vào.
"Em đi đâu vậy?" Giọng nói của Giang Ngộ khàn khàn khô khốc.
Thẩm Ý quay đầu sang, không tiếng động nói: [Trở về.]