Sau này Thẩm Ý mới biết được, Giang Ngộ không chỉ gặp Thẩm Phục Sinh một lần, thậm chí hắn còn làm ra trò trước mặt Thẩm Phục Sinh, chuyển nhượng toàn bộ cổ phần ở Hoa Thịnh sang danh nghĩa của Thẩm Ý.
Buổi tối cả nhà cơm nước xong xuôi, Giang Ngộ đi rửa bát, Thẩm Phục Sinh gọi Thẩm Ý vào thư phòng.
"Tiểu Ý, con đừng trách ba vì nói đỡ cho Giang Ngộ... trong khoảng thời gian này hắn làm cái gì ba đều nhìn thấy, tuy rằng tính tình của hắn thật sự có hơi cực đoan, nhưng ít ra vẫn đối tốt với con."
"Ba mẹ không thể lúc nào cũng bên con được, rồi một ngày kia chúng ta sẽ già đi và rời khỏi đây, nhưng con còn trẻ, người mà chúng ta không thể buông bỏ chính là con."
"Lúc này, con cần một người cùng đồng hành, ba mẹ sẽ không ở bên cạnh con mãi mãi, nhưng bạn đời thì có thể."
"..."
Thẩm Ý từ thư phòng bước ra, Giang Ngộ dựa vào vách tường, đôi mắt rực rỡ sáng ngời, không ngừng đuổi theo Thẩm Ý.
"Thế nào rồi? Ba nói cái gì vậy?"
Giang Ngộ hỏi.
[Anh gọi rất thuận miệng nhỉ.]
Thẩm Ý cởi giày ra, ngồi xếp bằng trên giường, chống khuỷu tay lên đùi, còn tay kia bấm điện thoại.
Giang Ngộ từ phía sau vòng qua chân Thẩm Ý ôm người đặt lên đùi mình, lồng ngực rộng lớn ấm áp dán vào lưng Thẩm Ý, hắn cọ cọ bên tai Thẩm Ý.
[Ba nói anh chuyển cổ phần của mình sang cho em.]
Giang Ngộ gật đầu xem như đương nhiên, "Chồng kiếm tiền nuôi vợ không phải là chuyện thường tình sao?"
Thẩm Ý mím môi nhìn Giang Ngộ, nhất thời không biết phải làm sao.
"Cảm động rồi?" Đáy mắt Giang Ngộ đong đầy ý cười.__
Giang Ngộ ở nhà họ Thẩm gần ba tháng, Tô Uyển Dung muốn đuổi hắn đi, hắn ta liền núp sau lưng Thẩm Ý, chẳng biết Thẩm Phục Sinh đã nói gì đó với Tô Uyển Dung, bà mới không vừa thấy Giang Ngộ lại đòi đuổi người, mặc dù sắc mặt vẫn không được tốt cho lắm, thẳng đến một ngày Thẩm Ý đột nhiên nôn khan, chẳng ăn uống được gì.
Tô Uyển Dung hoàn toàn nhận ra điều gì đó, vì thế bà vội vàng gọi cho bác sĩ gia đình.
Thẩm Ý nằm ở trên giường, một tay nắm chặt Giang Ngộ.
Tô Uyển Dung chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà quay mặt đi.
Sau khi bác sĩ khám cho Thẩm Ý xong, thông báo trước mặt mọi người, "Thẩm thiếu gia có thai, đã được hơn một tháng rồi."
Cả nhà sốc toàn tập.
Máu trong người Thẩm Ý dường như đông lại, trong chốc lát không thể tiếp thu được thông tin này, ở cơ quan nữ của mình đang nuôi dưỡng một sinh linh nhỏ bé, cậu không rõ là vui mừng hay khổ sở, trên mặt cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì.
Bác sĩ rời đi, bốn người ngồi trong phòng, qua hồi lâu, Giang Ngộ bỗng nhiên quỳ xuống, giọng điệu vô cùng trịnh trọng, sống lưng thẳng tắp, "Con sẽ phụ trách."
Thẩm Phục Sinh đẩy mắt kính trên mũi, vội vàng kéo người lên, "Thằng nhóc này con nói gì vậy."
Thế nhưng sắc mặt Tô Uyển Dung như đóng băng, đi đến trước mặt Giang Ngộ, giơ bàn tay đang run rẩy tát thật mạnh lên mặt Giang Ngộ.
Âm thanh giòn tan vang lên, Giang Ngộ bị tát nghiêng mặt đi, khoang miệng tức thì tràn ngập mùi máu tươi, hai tay hắn rũ bên người, nhẹ giọng nói: "Thật xin lỗi, là con sai, ngài đánh con mắng con đều được."
Tô Uyển Dung hơi cúi đầu, không muốn để một mặt yếu ớt của mình lộ ra, giọng nói bà cũng run, chỉ vào Giang Ngộ mắng: "Mày là đồ cầm thú, sao mày có thể xuống được hả!"
Bà đau lòng cực kỳ, lúc trước chính bà mang thai cũng đã từng phải trải qua, Tô Uyển Dung không muốn Thẩm Ý trải nghiệm cảm giác một lần nào.
Đầu quả tim Thẩm Ý run run, đôi tay vô thức sờ sờ bụng nhỏ, về sau ở đây sẽ có một sinh mệnh mới, cậu nghĩ như vậy, trong lòng cũng có chút chờ mong.
Ván đã đóng thuyền.
Chuyện Thẩm Ý mang thai bày ra trước mắt.
Tô Uyển Dung trước đây rất thích ra ngoài cùng chị em đánh bài, dạo phố... hiện tại đóng cửa rời xa thị phi, này nào cũng vây quanh Thẩm Ý đi lại.
Giang Ngộ bị Tô Uyển Dung xua đến công ty làm việc, chỉ buổi tối mới có thể ở cùng Thẩm Ý, đồng thời cũng không được sinh hoạt tình dục nhưng hắn vui vẻ bằng lòng.
Phản ứng mang thai của Thẩm Ý rất dữ dội, mỗi ngày không thể nuốt nổi cơm, vì vậy Tô Uyển Dung liền đổi cách nấu đa dạng thực đơn cho cậu. Buổi tối Giang Ngộ không dám ngủ quá sâu, để tránh Thẩm có gì khó chịu mà hắn không biết.
Sau hai ba tháng khi mang thai, Thẩm Ý mới khá hơn, nhưng vì cậu là người song tính, nói chung dưới thân vô cớ ra rất nhiều nước, hai bầu ngực cũng dần phát triển, mỗi ngày đều trướng sữa, cậu thẹn thùng, tự mình dùng máy vắt sữa hút ra, Giang Ngộ muốn uống, nhưng bị cậu một chân đá văng, dưới ánh mắt vô cùng tiếc nuối cùng đau lòng của Giang Ngộ, đem sữa đổ đi.
Tô Uyển Dung hoàn toàn không muốn Thẩm Ý ở gần Giang Ngộ, nhưng bà biết thời gian mang thai, ai cũng hy vọng có bạn đời ở bên bầu bạn, và trong khoảng thời gian này, mẹ của Tô Uyển Dung bị ốm, tuy rằng không có vấn đề gì lớn, nhưng bà cùng Thẩm Phục Sinh vẫn phải về một chuyến.
Vì vậy Giang Ngộ đã xin nghỉ một tuần ở nhà để chăm sóc cho Thẩm Ý.
Buổi tối, Thẩm Ý tắm xong mặc váy bước ra, mái tóc thật dài xõa trên vai, mấy ngày nay được chăm sóc rất tốt, hơn nữa còn đang mang thai, ngực phát triển, mông cũng nảy nở, trên người luôn có hương vị quyến rũ khó tả.
Giang Ngộ thuận theo lẽ thường ôm người vào lòng, rốt cuộc hắn vẫn là một người đàn ông có tính dục mãnh liệt, hạ thể ngượng ngùng áp lên bờ mông tròn trịa của Thẩm Ý.
Thẩm Ý sửng sốt, cậu quay người lại đối mặt cùng Giang Ngộ, giương mắt nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Sao vậy?" Giang Ngộ lo lắng hỏi: "Chỗ nào không thoải mái?"
Mặt Thẩm Ý nóng bừng đỏ lên, cậu cắn môi dưới, mở miệng.
[Chúng ta làm đi.]
Bựt một tiếng.
Đại não Giang Ngộ như bị đập nát.
"Không được!" Hắn phủ quyết, "Em đang mang thai."
Thẩm Ý ôm cổ Giang Ngộ, viết lên ngực hắn: [Em đã hỏi qua bác sĩ, ông ấy nói rằng có thể làm. Chúng ta không đâm vào sâu là được.]
Giang Ngộ tâm tính không kiên định, lúc đầu còn khuyên Thẩm Ý ngoan ngoãn đi ngủ, lúc sau tầm mắt quét đến cổ áo hơi mở của Thẩm Ý, cặp vú bởi vì tư thế đè ép mà thành như hai cục bột mềm dính vào nhau, đầu vú đỉnh ra hình dáng trên váy ngủ mỏng manh, nương theo ánh đèn giường ảm đạm, hắn nhìn đến đôi mắt lấp lánh của Thẩm Ý.
Hắn nghiến răng một cái, "Bà xã, vén váy ngủ lên cho chồng em uống sữa."
Thẩm Ý đỏ mặt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nắm váy ngủ từ dưới đầu gối vén lên, vừa ôm bụng vừa xốc váy ngủ để trên xương quai xanh.
Hô hấp Giang Ngộ nặng nề, ánh mắt điên cuồng đầy si mê, hắn bóp ngực Thẩm Ý trong lòng bàn tay, trước kia chỉ dùng một tay là bao được hết, nhưng bây giờ thịt sữa còn tràn qua khe hở ngón tay, hết thảy đều hiện ra sự cám dỗ, hạ thể hắn cương cứng, rất bất lịch sự mà chọc vào bắp đùi Thẩm Ý.
Thịt sữa mềm mại mịn màng như đậu hũ non, ban đầu Giang Ngộ không dám dùng sức sợ làm đau Thẩm Ý, nhưng nhìn dáng vẻ thích thú híp mắt của cậu, liền hung hăng vùi đầu vào bầu ngực đẫy đà. Hắn ngậm lấy đầu vú đỏ mọng trong miệng mút liên tục, quầng vú thịt sữa cũng ăn hết vào miệng, như kẻ mất trí, điên cuồng mút lấy đầu vú, như thể muốn hút ra dòng sữa ngọt ngào.