Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Từ Lĩnh đợi không bao lâu đã thấy Quý Phong từ xa xa đi tới đây, vẫn là quần jean áo thun trắng đơn giản, sạch sẽ, cứ như vậy đi tới, cô gái ven đường đi ngang qua đều liên tiếp nhìn về phía cậu.
Từ Lĩnh hút điếu thuốc, hâm mộ vẫn hâm mộ không được, lớn lên như thế nào đều là cha mẹ sinh, cái này không có cách.
Hắn nhanh chóng dập tắt điếu thuốc, xuống xe, thuận tiện mở cửa sổ thông khí, đi đến ghế phụ mở cửa xe cho cậu.
Chờ Quý Phong đi vào ngồi xuống, Từ Lĩnh lái xe không nhịn được theo gương xe nhìn đến bụng hơi hơi phồng lên của cậu: “Cậu……”
Quý Phong thấy được ánh mắt hắn, từ hai sườn áo thun trong túi lấy ra một con mèo nhỏ lớn hơn không được bao nhiêu so bàn tay, toàn thân đen tuyền, chỉ có một đôi mắt mèo xanh lục, như viên đá quý xanh lục thượng hạng.
Từ Lĩnh mắt bỗng sáng lên: “Thật là một con mèo xinh đẹp, là cậu nuôi?”
Mèo con vốn đang rúc trong ngực Quý Phong nghỉ ngơi, nghe vậy ngửa đầu liếc mắt nhìn Từ Lĩnh, lại lần nữa rũ đầu nhỏ xuống, hai chân trước khoanh lại, đầu nhỏ gác ở trên, móng vuốt nhỏ, thịt lót nhỏ, đầu nhỏ, lỗ tai nhỏ kia, dễ thương đến mức tâm can Từ Lĩnh đều run rẩy, nếu không phải hắn còn nắm tay lái, hận không thể đi sờ một cái.
Quý Phong dương dương tự đắc sờ soạng đầu mèo một phen, mèo nhỏ lệch đầu về một bên, không cho sờ: “Không phải tôi nuôi, có người tạm thời để ở chỗ tôi, nuôi một đoạn thời gian trước, đợi khi tìm được cơ hội đưa nó về chỗ chủ nhân của nó.”
Mèo nhỏ lúc này ngoài ý muốn ngẩng đầu nhìn Quý Phong một cái, rất nhanh lại rũ mắt xuống.
Quý Phong cùng Từ Lĩnh đến hội sở khi thời gian bán đấu giá bắt đầu còn có hai mươi phút, bọn họ vừa đến cửa, giám đốc Tiền sớm chờ ở tầng 1.
Tuy hai lần lấy hàng của Quý Phong đi đấu giá đều không phải đồ vật thượng phẩm nhất từ lúc hắn hành nghề tới nay, nhưng chỉ trong thời gian ngắn liên tiếp lấy ra hai thứ như vậy, trong tay đối phương tuyệt đối còn có thứ càng giá trị hơn.
Giám đốc Tiền liệt Quý Phong vào đối tượng trọng điểm để làm thân, lúc trước biết được Quý Phong muốn tới, xuống trước nửa tiếng để nghênh đón.
Từ Lĩnh chưa từng tới nơi này, đối với việc giám đốc Tiền tự mình tới đón tuy rằng thấy kỳ quái nhưng không nghĩ nhiều.
Giám đốc Tiền dọc theo đường đi giới thiệu lưu trình cho Quý Phong, chờ tới tầng 7, hắn còn phải đi sắp xếp việc khác, cho hai người bọn họ mỗi người một thẻ bài, trước khi đi dò hỏi Quý Phong có muốn đeo mặt nạ hay không, chí tôn VIP chỗ bọn họ phần lớn là người có chút thân phận, có vài người không muốn cho người khác biết mình bán đấu giá cái gì, sẽ đeo một chiếc mặt nạ.
Quý Phong xua xua tay, về sau việc cậu phải làm vốn dĩ đã rất phô trương, không cần thiết phải che mặt.
Chờ hai người vào hội trường chủ, Từ Lĩnh cùng Quý Phong dọc theo hành lang thật dài đi vào trong, Từ Lĩnh thở phào nhẹ nhõm: “Được lắm nhóc, tầng 7 này thế mà còn ẩn giấu một chỗ như vậy, Tiểu Phong cậu làm sao mà biết được?”
Quý Phong cười cười: “Tôi cũng không biết, là vị tiên sinh lúc trước mượn tay tôi giúp các anh nói cho.
Tôi cũng chỉ là giúp hắn chạy chút việc thôi.”
Từ Lĩnh tin luôn, biết đây là việc riêng tư, cũng không hỏi nhiều.
Hai người đi rất chậm, đều là lần đầu tới nơi này, còn rất hiếm lạ, cho nên khi phía sau có tiếng bước chân truyền đến, hai người cũng không để trong lòng.
Chậm rãi đi về phía trước, Quý Phong không tới để mua đồ, lần này cậu tới chỉ là muốn nhìn một chút người có duyên với vòng hồng ngọc là ai, nếu có khả năng, về sau cậu muốn mua lại những thứ mình đã bán đấu giá ra ngoài về một lần nữa.
Mặt khác thứ nhất chính là, cậu cần tiền, mà người có thể tới đấu giá hội sở này không giàu cũng quý, cậu cũng cố ý muốn mượn cơ hội kết giao với một vài người.
Từ Lĩnh hoàn toàn mua không nổi chỉ tới đây xem náo nhiệt, cho nên nhìn Quý Phong như thế, hắn cũng chậm rãi khoan thai.
Lần này khách nhân đến đấu giá hội sở đều muộn mới tới, cho nên Quý Phong bọn họ đến sớm nhất, sau đó lục tục cũng có người tiến vào, bọn họ đi rất chậm, rất nhanh có người lướt qua bọn họ.
Thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn, đầu tiên là bị bộ dáng của Quý Phong kinh diễm, còn tưởng rằng minh tinh nào đó mới vừa vào giới.
Nhưng bởi vì không thân, chỉ là hơi gật đầu rồi nâng bước đi qua.
Toàn bộ hành trình Quý Phong đều bình tĩnh đáp lại, cuối cùng tiến vào hội trường, tìm được vị trí thứ hai, ngồi xuống.
Trước hai chỗ ngồi này đều là VIP chí tôn, theo sau là VIP cao cấp, theo thứ tự đi xuống.
Lần này người tới không ít, rất nhanh tình cảnh đã náo nhiệt lên, Quý Phong không muốn ngồi ở vị trí đầu quá bắt mắt, cho nên mới chọn vị trí thứ hai.
Bên tay trái cậu là Từ Lĩnh có chút khẩn trương, bên cạnh Từ Lĩnh có người ngồi xuống, hỏi Từ Lĩnh.
Từ Lĩnh tuy rằng luống cuống nhưng không biểu hiện ra ngoài, mấy năm nay đi theo ba hắn đi gặp khách hàng nói chuyện làm ăn, tài ăn nói không tồi, rất nhanh đã biết bên cạnh hắn chính là ông chủ Địch kinh doanh nhà ăn uống, ở thành phố C còn rất nổi danh, ở trung tâm thành phố trên tầng cao nhất mở một tiệm cơm Tây, lấy danh thiếp ra mời hai người có thời gian có thể tới xem một chút.
Từ Lĩnh thản nhiên nhận lấy, đưa cho Quý Phong một tấm, cất vào.
Khi Quý Phong nhận danh thiếp, cậu cười với ông chủ Địch, cậu dừng cười, chỉ là tầm mắt dừng ở trên mặt ông chủ Địch, im lặng thu về.
Khi còn có năm phút bắt đầu, bên cạnh Quý Phong rốt cuộc có người ngồi xuống, cậu nhàn nhạt nhìn sang, lại đối diện với hai cặp mắt kinh ngạc.
Một đôi mắt ngoài ý muốn, hiển nhiên không nghĩ tới lúc trước bọn họ vừa mới gặp ở quán bar, lần này thế mà ở chỗ này cũng có thể gặp được, gương mặt này của Quý Phong quá mức xuất sắc làm người ta nhìn qua khó quên, hơn nữa lại rất giống với Thụy Tuyết, nhịn không được cười cười: “Thật trùng hợp.”
Quý Phong lại không trả lời, cười như không cười nhìn về phía một đôi mắt qua kinh ngạc thiếu chút phun lửa của Phong Thụy Tuyết: “Nhưng nữ sĩ bên cạnh anh, hình như cảm thấy không vui cho lắm nhỉ.”
Phong Hạo Vũ quay đầu, thấy bộ dáng Phong Thụy Tuyết lúc này, cho dù Phong Thụy Tuyết nghe được Quý Phong nói đã thu về hơn phân nửa, nhưng khiến Phong Hạo Vũ cảm thấy cô không chỉ đơn giản là không vui như vậy.
Phong Hạo Vũ nhíu mày: “Thụy Tuyết, em làm sao vậy?” Lúc trước ở quán bar hình như cũng là như vậy: “Em quen vị tiên sinh này?”
Phong Thụy Tuyết lập tức lắc đầu: “Không quen biết!” Phát hiện mình trả lời quá nhanh, cô ta lại khôi phục thanh âm nhu tình như nước: “Em chỉ là…… Có chút ngoài ý muốn, vị tiên sinh này lớn lên có chút giống em.”
Phong Hạo Vũ đồng ý cách nói của cô ta, tin tưởng, lần đầu hắn nhìn thấy Quý Phong cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Sau khi hắn ngồi xuống, lại lần nữa vươn tay với Quý Phong: “Hai lần ngẫu nhiên gặp được xem ra chúng ta còn rất có duyên phận, Phong Hạo Vũ.
Tiên sinh họ gì?”
Quý Phong liếc tay hắn, vốn dĩ không muốn bắt, nhưng nhìn bộ dáng Phong Thụy Tuyết như lâm đại địch, cậu vươn tay giả vờ nắm một chút lập tức rút về: “Quý Phong.”
“Quý?” Đại khái là có chút kinh ngạc, trùng hợp như vậy sao? Phong Hạo Vũ nghiêng đầu nhìn Phong Thụy Tuyết: “Thật đúng là rất có duyên, nói không chừng các cậu đời trước còn là người nhà.” Bởi vì một lần nữa sửa tên, Phong Hạo Vũ không đề cập đến tên Phong Thụy Tuyết.
Phong Thụy Tuyết lại cảm thấy lời nói có ẩn ý, khi mới vừa nhìn thấy Quý Phong, cô ta thiếu chút nữa không nhịn được buột miệng thốt ra, cậu ta sao có thể ở chỗ này?
Nhưng lời đã tới bên miệng lại bởi vì Phong Hạo Vũ đang bên cạnh mà nuốt trở về, cô ta cũng là lần đầu tiên tới, vừa