(Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ)
Quý Phong mới vừa theo Lưu Doãn đi ra, thật ra cũng không lo lắng gì hết, cậu mới nhìn Địch Thành hôm nay không có họa sát thân, cùng lắm chỉ là một vài phiền phức nho nhỏ, có thể giải quyết rất dễ dàng.
Lưu Doãn đi ra thấy Địch Thành đứng ở cửa, theo sau là hai nhân viên phục vụ mặt đầy bất an, hẳn là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy nên có hơi hoảng.
Đối diện Địch Thành là hai nhân viên cửa hàng bán hoa Cát Tường, trong tay bọn họ còn cầm hai lẵng hoa hơi loạn, chính là hai lẵng hoa mà Quý Phong đã đặt.
Mà gần bên hai nhân viên cửa hàng kia là bảy người đàn ông ăn mặc rất tùy tiện, đủ loại độ tuổi.
Mười bảy, mười tám, hơn hai mươi, còn có hai người hơn ba mươi, tên cầm đầu vẻ mặt dầu mỡ, mồm ngậm điếu thuốc, nhả khói với hai nhân viên cửa hàng đang căm giận, che chở hai lẵng hoa: " Không phải là đưa đến cái Thanh Bar này sao? Tìm bọn nó lấy tiền nhanh để bọn tao đập phá cửa hàng của chúng nó.
Đưa đến rồi thì mau cút nhanh!"
"Sao mấy người lại có thể làm như vậy?" Hai nhân viên cửa hàng hoa nào dám đi, lẵng hoa còn chưa ký nhận, hoa hỏng trong tay bọn họ thì là trách nhiệm của bọn họ.
Nhưng những người này vừa nhìn đã biết không dễ chọc, chỗ này lại vắng, bọn họ cũng hơi sợ.
Nhưng đây là hai lẵng hoa đắt nhất trong cửa hàng bọn họ, ít nhất phải mấy trăm, bọn họ cũng không dám tùy tiện để mấy tên này đạp hỏng.
Không biết từ lúc nào mà Địch Thành cũng đốt một điếu thuốc hút, hắn híp mắt nhìn bảy người kia: "Ai kêu mấy người tới?"
Tên dầu mỡ cầm đầu nhếch miệng cười: "Mày quan tâm ai kêu bọn tao tới để làm gì? Mày nên thức thời mà biết tất cả cửa hàng trên con phố này đều là bọn tao bảo kê, ngoan ngoãn nộp phí bảo kê ra đây, làm sao, chủ quán cũ không nói quy củ cho mày nghe à?"
Địch Thành rít một hơi thuốc rồi phun ra: "Chủ quán cũ?" Bảo sao chủ quán cũ lại chuyển nhượng lại quán dứt khoát với giá thấp như vậy.
Không thể ngờ được là tới thời buổi này rồi mà còn có người thu phí bảo kê?
Lưu Doãn cũng chưa bao giờ thấy loại người như vậy, bây giờ đã là thời đại nào rồi? Mấy tên này chui ở đâu ra vậy?
Quý Phong quét mắt nhìn mấy tên kia, bước chân phù phiếm, không phải người biết võ, hiển nhiên không phải là đối thủ của Địch Thành.
Lưu Doãn muốn đi tới lại bị Quý Phong kéo lại: "Địch Thành có thể ứng phó được." Thân thủ của Lưu Doãn không được, đi tới cũng không giúp được gì.
Quý Phong vừa đi ra, hai nhân viên cửa hàng kia như nhìn thấy vị cứu tinh: "Quý tiên sinh, đây là lẵng hoa của ngài, nhưng những người này...."
Quý Phong lập tức đi đến ký tên: "Không sao, hai người đi trước đi."
Hai người thở phào nhẹ nhõm, nhưng tình huống này: "Nhưng những người này...."
Quý Phong nhìn bọn họ, an ủi: "Chúng tôi có thể giải quyết được, đi trước đi."
Hai nhân viên cửa hàng hoa thấy Quý Phong không có vẻ như gắng gượng chống đỡ nên cũng hạ giọng hỏi có muốn báo cảnh sát không, Quý Phong lắc đầu, nếu báo cảnh sát có tác dụng thì chủ quán cũ cũng sẽ không vội vàng bán quán mà rời đi như vậy, mà những tên này cũng không phải loại người rắn rết gì cho cam, chỉ là cố tình kiếm cớ khiến bọn họ không kinh doanh được, mấy người đó có cùng mục đích nên đồng hành cùng nhau tới đây.
Chuyện như vậy ấy à, đánh một trận là ổn, không được thì đánh hai trận.
Địch Thành thấy Quý Phong đi ra, hắn vội vàng hút xong điếu thuốc, hắng giọng một tiếng: "Sao hai người lại ra đây?"
Lưu Doãn: "Chuyện này là thế nào? Những người này tới đây làm gì?" Bây giờ đã là năm nào rồi mà vẫn còn có người thu cái phí này?
Địch Thành nghĩ cũng đoán được: "Phố bên cạnh cũng có quán bar nhà mở, chắc là bên kia phái tới nói thu phí bảo kê gì đó, hẳn là muốn gây chuyện ồn ào làm chúng ta không kinh doanh được mà thôi."
Hắn nhìn Quý Phong sợ cậu bị đả thương, vừa định mở miệng kêu Quý Phong với Lưu Doãn đi vào trong trước, Quý Phong đã mở miệng, cậu nhìn bảy tên kia: "Nếu muốn lấy tiền thì vào trong rồi nói."
Dứt lời, cậu nhìn Địch Thành.
Địch Thành sửng sốt, hắn suy nghĩ, rồi rất tự nhiên đồng ý: "Tất cả vào đi."
Lưu Doãn ngớ người, đây là sao? Nhưng hắn luôn luôn tin tưởng Quý Phong, Tiểu Phong nói như vậy chắc chắn là có đạo lý của mình.
Bảy tên kia sửng sốt, sáu tên nhìn về phía tên đàn ông dầu mỡ cầm đầu: chuyện này sao không giống trong tưởng tượng cho lắm? Bọn chúng cố ý tới đây gây sự, chỉ cần người thanh niên này không nhịn được mà động thủ trước, bọn chúng nằm lăn ra đất, đừng nói là mở quán, chỉ riêng bồi thường tiền đã có thể khiến bọn họ bồi đến chết, tranh lý với bọn chúng á, nằm mơ.
Bọn chúng dựa vào cách này đuổi được không ít người cùng nghề.
Tên đàn ông dầu mỡ nhìn hai người đi ra cũng chỉ là hai thằng oắt yếu ớt, cái tên trẻ tuổi trước mặt này cũng chẳng làm ăn được gì, bọn họ dẫu sao cũng có bảy người, ngẫm lại dứt khoát đi vào xem một cái.
Quý Phong và Lưu Doãn đi trước, Địch Thành theo sau, thừa dịp bảy người kia không chú ý, hạ giọng: "Đi tắt camera."
Hai nhân viên phục vụ sửng sốt nhưng vẫn nghe lời đi vào phía sau.
Khi vào Thanh Bar, Địch Thành cũng không kêu người cất ghế dài đi vì lát nữa còn khai trương, nhưng hắn cũng không muốn đập hỏng bàn ghế nên dứt khoát đi đến vũ đài rộng rãi.
Mấy tên kia hùng hổ xông vào, chúng căn bản không sợ gì hết, bị đưa tới đất trống thì cau mày: "Người trẻ tuổi bây giờ cũng khá biết điều đấy, mày thật sự định nộp phí bảo kê à?" Chúng liếc nhau, tên đàn ông dầu mỡ sửa lại ý định: "Nếu đã nộp, vậy thì....!cho phép Thanh Bar chúng mày nộp hai phần tiền lãi là được."
Lưu Doãn tức tới mức vén tay áo lên, lại được Quý Phong trấn an.
Đich Thành cười cười: "Được thôi." Khóe mắt thấy hai nhân viên phục vụ đi ra từ sau quầy bar, chỗ đó có chốt tổng, cắt điện rồi thì camera sẽ vô dụng.
Mấy tên kia không ngờ bọn họ lại dễ nói chuyện như vậy: "Nói thật?" Chuyện này đúng là tốt hơn so việc đuổi người đi, ông chủ chắc chắn sẽ khen bọn chúng.
Địch Thành: "Hai phần thì làm sao mà đủ được, phải cho hết toàn bộ mới có thể thỏa mãn lòng tham của mấy người có đúng không?"
Tên đàn ông dầu mỡ kia nghe vậy mới ý thức được, hắn đang trào phúng bọn chúng.
"Cái thằng oắt con kia, đừng để....!Ối!" Kết quả những lời này còn chưa nói xong đã thấy người trẻ tuổi vốn cách hắn hơn 3-4 bước, trong chớp mắt đã tới gần, lập tức tung một quyền vào bụng hắn.
Người đàn ông dầu mỡ kia đau đến mức cong gập người lại, phẫn nộ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đợi một lát đỡ dần, hắn ôm bụng quay đầu lại: "Bị ngu hết rồi à? Nhanh lên, mau đánh nó cho tao!" Là Địch Thành động tay với bọn chúng trước, cho dù lát nữa bị đưa vào cục cảnh sát thì bọn chúng cũng không sợ, để xem có ép chết hắn không.
Những tên này hiển nhiên không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện như vậy.
Địch Thành một chọi bảy cũng