Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Khi hai người đến hội sở Vân Sinh còn chưa đến 11 giờ.
Lúc này là thời điểm người người vừa tới, bên ngoài hội sở có rất nhiều xe, được người trông bãi đỗ xe lái đi.
Lưu Doãn tới nơi rồi có chút hoảng sợ: “Du Văn bọn họ hẳn là sẽ không tới nơi này chứ?” Hắn còn chưa từng tới mấy nơi như này, đám Du Văn vẫn là học sinh, sao có thể đến đây?
Có phải tài xế nhầm rồi không?
“Tới cũng tới rồi, đi vào nhìn một cái trước.
” Quý Phong sẽ không để hắn biết khó mà lui, đêm nay Mạnh Du Văn chắc chắn sẽ nghĩ cách đáp trên Lưu Doãn.
Chờ thêm hôm nay Ảnh Nghiệp Thạch Thị xảy ra vấn đề, Mạnh Du Văn trái lại sẽ không ra tay.
Lưu Doãn cắn răng một cái, căng da đầu muốn đi vào trong.
Quý Phong lại ngăn cản hắn, hỏi hắn có thuốc lá không, lấy ra một cây ngậm trong miệng cũng không hút, lập tức đi tới phía một người đàn ông trung niên vừa mới đến, thấp giọng nói vài câu.
Người đàn ông trung niên nhận điếu thuốc trong tay cậu, châm lửa cho hai người, lại bắt chuyện vài câu, người đàn ông trung niên nói hai câu được, vỗ vỗ vai cậu, cười đi vào hội sở trước.
Một màn này bị đứa bé giữ cửa hội sở cách đó không xa xem vào trong mắt, lại không lắm miệng, chỉ coi là Quý Phong và người đàn ông trung niên quen nhau.
Quý Phong lần nữa trở lại bên người Lưu Doãn, đợi trong chốc lát, đưa lưng về phía đứa bé giữ cửa hút xong điếu thuốc mới đi vào.
Quả nhiên đứa bé giữ cửa không cản bọn họ, thậm chí còn nhắc nhở Tôn tổng ở phòng riêng 7 tầng 6.
Quý Phong cười cười: “Hôm nay tôi không phải tới cùng Tôn ca, là tới tìm Bằng thiếu, hắn ở phòng bao nào?”
Thạch Toàn Bằng là khách quen nơi này, đứa bé giữ cửa vừa nghe ánh mắt đã sáng lên, Quý Phong tuy rằng ăn mặc không tốt nhưng với một thân khí chất kia, chỉ cho là vị thiếu gia giàu có nào đó khiêm tốn: “Bằng thiếu ở ghế lô 9 tầng 7, ngài có muốn tìm người dẫn đường không?”
Quý Phong xua tay: “Tôi biết đường.
”
Cậu dẫn theo Lưu Doãn đang thấp thỏm trong lòng đi đến thang máy, một đường thanh thản tự nhiên cứ như thật sự thường tới vậy.
Chờ tới thang máy rồi, Lưu Doãn dựa lưng ra phía sau, ỉu xìu hết hơi: “Tiểu Phong, em cũng thật lợi hại, lúc ấy anh rất sợ bị lộ.
”
“Cũng không có gì, ngày thường ở trong núi rảnh rỗi không có việc gì, tự biên tự diễn một chút.
" Quý Phong tùy tiện tìm một lý do, chờ tới tầng 7, cậu mang theo Lưu Doãn đi ra ngoài, giữ chặt Lưu Doãn đang muốn lập tức tới phòng 9.
Lưu Doãn khó hiểu: “Làm sao vậy? Anh phải nhanh chóng đến, đừng để Du Văn chịu thiệt.
”
Quý Phong: “Anh liều lĩnh đi vào như vậy, nếu Mạnh tiểu thư không ở bên trong, anh định kết thúc như thế nào? Thạch Toàn Bằng cũng không phải dễ đối phó.
”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
“Anh nghe em.
” Quý Phong cẩn thận nói một lần chuyện lát nữa phải làm.
Trải qua chuyện vừa rồi, Lưu Doãn rất tin tưởng Quý Phong, đầu tiên hai người đi một vòng, tầng 7 chỉ có phòng 9 là có tiếng người, bọn họ chờ ở một bên, có người phục vụ bưng nước trà tới, Lưu Doãn ngăn người lại.
Thấp giọng nói chuyện với nhau vài tiếng, từ trong ngực lấy ra tầm 10 tờ tiền lớn đưa cho phục vụ sinh.
Người phục vụ kia vui mừng khôn xiết, có người giúp hắn đưa một chuyến rượu còn cho tiền boa, hắn mừng rỡ thoải mái.
Hơn nữa còn là anh em của Bằng thiếu, hắn cũng không dám đắc tội.
Người phục vụ cầm rượu rời đi, Lưu Doãn bưng rượu muốn đi vào, Quý Phong ngăn cản một chút: “Sau khi đi vào, trước đừng náo loạn, nhìn tình huống xem, nếu Mạnh tiểu thư thật sự ở bên trong, một mình anh cũng đánh không lại nhiều người bên trong như vậy.
Xác định Mạnh tiểu thư ở bên trong, đừng lên tiếng, mau chạy ra đây chúng ta báo cảnh sát.
”
Lưu Doãn đồng ý, hít sâu một hơi, cúi đầu bưng rượu đi vào.
Lưu Doãn đi vào, tầm mắt phía trước tức khắc tối sầm lại, ghế lô ngồi đầy gần mười mấy người, Lưu Doãn không dám nhìn nhiều, cúi đầu thật cẩn thận để rượu xuống trước.
Khi hắn muốn lén ngẩng đầu tìm xem Du Văn có ở trong đây không thì một thanh âm kiều mị vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vang lên, khiến Lưu Doãn hoàn toàn cứng đơ ở đó.
“Bằng thiếu, anh đừng động chân động tay nữa, tay người ta đau hết cả rồi.
” Nũng nịu một tiếng, nói đưa nói đẩy, thanh âm kia làm người ta ngọt ngào tận trong xương cốt, hiển nhiên là muốn lại còn làm bộ.
Lưu Doãn hoàn toàn quên phản ứng, nói quen thuộc là bởi vì thanh âm này hắn đã nghe rất nhiều lần, là giọng của Mạnh Du Văn.
Nói xa lạ, là bởi vì hẹn hò lâu như vậy, hắn chưa từng nghe Du Văn dùng loại am thanh cường điệu như thế nói chuyện với hắn.
Du Văn ở trước mặt hắn vẫn luôn thanh thuần dịu dàng, Du Văn như vậy…… Là hắn nghe nhầm?
Đại khái là quá mức khiếp sợ, Lưu Doãn vẫn luôn cúi người không động đậy.
Thạch Toàn Bằng nghe ngữ điệu khiêu khích này của Mạnh Du Văn, trong ánh mắt lộ ra khinh thường, vốn dĩ ở quán bar cảm thấy rất hứng thú, không ngờ cũng là loại XX.
Nhưng nghĩ đây là bạn gái của anh em kia của Quý Phong, hắn không ngại chơi đùa cùng cô ta một chút.
Thạch Toàn Bằng trực tiếp túm người vào trong ngực, biểu diễn một cái hôn sâu tại chỗ.
Đôi bàn tay trắng như phấn của Mạnh Du Văn chống lại, nhưng lực đạo càng như muốn giữ lại, không cho đi.
Triệu Oánh ở một bên hâm mộ, không muốn bỏ lỡ cơ hội thượng vị này, đây chính là thiếu gia của Ảnh Nghiệp Thạch Thị, nếu thật sự quyến rũ được, nói không chừng còn có thể bước vào giới giải trí.
Đến lúc đó nước lên thì thuyền lên, còn chưa tốt nghiệp đã có thể một bước lên trời.
“Bằng thiếu, sao anh có thể nặng bên này nhẹ bên kia như vậy, người ta cũng muốn uống một ly với Bằng thiếu……” Không thua thanh âm kiều mị của Mạnh Du Văn, đúng là bạn thân Triệu Oánh của Mạnh Du Văn.
Lưu Doãn cảm thấy chính mình phát điên rồi.
Nếu không, sao hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tổ khuê mật hai người nên trở về ký túc xá lại ở chỗ này thông đồng với súc sinh lúc trước còn muốn đùa giỡn bọn họ?
Nhưng đầu óc lúc này so với bất cứ lúc nào đều tỉnh táo hơn hết.
Vì sao?
Tất nhiên là bởi vì…… Thạch Toàn Bằng có quyền thế.
Lưu Doãn hít sâu một hơi, chậm rãi đứng lên, bốn phía trầm trồ khen ngợi thanh âm ái muội kia, như cách một tầng ngăn.
Đại khái là Lưu Doãn phản ứng quá kỳ quái, Triệu Oánh nhìn Thạch Toàn Bằng đã bắt đầu táy máy tay chân với Mạnh Du Văn, tầm mắt thoáng nhìn, lại đối diện với hai mắt đen kịt dưới ánh đèn tối tăm không rõ của Lưu Doãn, lập tức hoảng sợ: “Du, Du Văn……”
Giọng cô ta run rẩy hô lên.
Mạnh Du Văn lúc này đang làm trò với Thạch Toàn Bằng, làm gì còn lo được gì khác.
Lưu Doãn đứng ở đó, trơ mắt nhìn nữ thần trong cảm nhận của hắn, lúc này bị người ta cởi nửa áo lót, chỉ sợ cho dù bị cởi sạch tại chỗ cũng mừng rỡ phối hợp.
Trong đầu hắn loạn cào cào, trực tiếp túm bình rượu một bên lên.
Triệu Oánh lần này sợ tới mức thét chói tai ra tiếng: “Lưu Doãn!”
Mạnh Du Văn vốn chỉ là gặp dịp thì chơi, cũng không biểu hiện ý loạn tình mê như vậy, nghe được một tiếng “Lưu Doãn” này của Triệu Oánh, đột nhiên mở mắt ra, lập tức đối diện với Lưu Doãn đứng cách đó không xa.
Mạnh Du Văn cũng đột nhiên đẩy Thạch Toàn Bằng ra.
Thạch Toàn Bằng bị đẩy ra vốn dĩ muốn phát cáu, đến khi nhìn thấy Lưu Doãn đang tức giận đến mức mặt biến thành màu đen, lại cười: “Ôi, bổn thiếu gia đang thấy ai đây, đây không phải…… Gọi là gì nhỉ, Lưu, Lưu rùa đen đúng không?”
Hắn cố ý trào phúng Lưu Doãn.
Đám ăn chơi trác táng còn lại không