Một món quà dài 4k chữ gửi tặng beta iu dấu của tuiii...!
Mặc dù cô ấy dị ứng NP, tôi cũng thế, nhưng cô ấy còn chưa đọc phần 1, vậy mà cô ấy vẫn đi cùng tôi đến tận chương cuối cùng.
Nếu không có sự giúp sức của cô ấy thì tôi chẳng thể lấp được cái hố này đâu, một tràng vỗ tay dành cho jinhua259 (づ ̄ ³ ̄)づ
Dưới đây là một số phân đoạn "tình củm" của đôi trẻ mà tôi beta lại từ nhà genus330, xin cảm ơn bạn editor đã biên tập phần 1, tôi chỉ chỉnh sửa lại tý xíu cho mượt mà hơn thôi.
Hy vọng mọi người sẽ thích.
- -----------
TRÍCH ĐOẠN CHƯƠNG 10: QUỶ SỰ GÁNH HÁT 02
Hôm nay, tiểu thiếu gia Lâm gia tổ chức lễ thành niên...!
Trong biệt viện Lâm gia, vài người có quen biết với Lâm Mạc đứng tụ tập dưới tán cây.
Vương Khai Thiên cầm lá đa phe phẩy, liếc mắt nhìn Lâm Mạc ngồi trên ghế đẩu bóc quà.
"Đây là quà của ông chủ Quý sao?"
Quý Thế Lăng cũng được mời đến, vừa xuất hiện đã ấn vào lòng Lâm Mạc một hộp quà nói là lễ vật chúc mừng, sau đó được Lâm lão gia mời vào phòng trong đàm đạo.
"Đúng vậy." Lâm Mạc gật đầu, động tác mở quà vẫn không ngừng lại "Không biết là cái gì đây ta."
Hộp quà khá nặng.
Chờ Lâm Mạc mở ra, Vương Khai Thiên và Lâm Cù đều ồ lên sửng sốt.
"Khối ngọc thật lớn!"
Vương Khai Thiên lập tức lao tới, giơ ngón tay chạm nhẹ vào khối ngọc màu xanh biếc, xúc cảm mát lạnh truyền đến.
Lâm Mạc cũng ngạc nhiên, nâng hộp quà lên nói: "Lễ vật này...!Quý Thế Lăng tặng quà xa xỉ quá!"
Khối ngọc xanh biếc, nước ngọc trong suốt, bề mặt nhẵn bóng không chút tì vết, dưới thời tiết nóng bức chỉ cần chạm vào nó liền cảm thấy thần khí thanh sảng.
Khối ngọc này khẳng định không phải được mua trên thị trường, chưa nói đến độ tinh khiết của nó, chỉ riêng trọng lượng này đã đủ nói lên sự quý giá của nó rồi.
Không biết phải tốn kém bao nhiêu tiền đây, mà không, có lẽ bao nhiêu tiền cũng không mua nổi...!
Lâm Mạc: Hắn cứ như vậy mà ấn vào lòng mình sao...!
Nghĩ đến bộ dạng thờ ơ tùy tiện vừa rồi của Quý Thế Lăng, Lâm Mạc có chút khiếp sợ...!Nhỡ lúc đó cậu không ôm chặt hộp quà mà để rơi xuống đất thì...!
Bán thân cũng chẳng đủ gán nợ!
Nghĩ đến đây, Lâm Mạc cẩn thận bỏ khối ngọc vào hộp.
"Món quà này quá quý giá, đệ không thể nhận được, chỉ là lễ thành niên mà thôi, tặng quà đơn giản chút là được."
"Đúng là món đồ này quá xa xỉ."
Vương Khai Thiên và Lâm Cù liếc mắt nhìn nhau, sau đó dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Lâm Mạc.
"Hai người nhìn đệ như vậy làm gì?" Lâm Mạc sờ sờ tai, cảm thấy lông tơ sau gáy dựng ngược hết lên.
Lâm Cù híp mắt: "Mạc bảo, đệ khai thật đi! Từ khi nào mà đệ và Quý Thế Lăng trở nên thân thiết như vậy?"
Lâm Mạc lắc đầu: "Không thân, chẳng thân tý nào cả."
"Không thân? Không thân mà hắn lại tặng cho đệ thứ này sao?"
Vẻ mặt Vương Khai Thiên và Lâm Cù khó tin, chỉ khối ngọc nặng trịch trên bàn.
Lâm Mạc cũng nghi hoặc sờ cằm, chẳng lẽ lần trước sờ trộm cúc áo của hắn đã bị hắn phát hiện?
Không thể nào, lúc ấy mình giả vờ rất tự nhiên mà...!
Vậy chỉ có thể là...!
"Đệ cảm thấy Quý Thế Lăng chắc là tặng nhầm hộp rồi, món quà này có lẽ không phải dành cho đệ."
Vẻ mặt Lâm Mạc chắc nịch, cảm thấy suy luận của mình rất có lý.
"Cũng có thể!" Hai người Lâm Cù gật gù nhìn xa xăm.
"Đệ đi tìm anh ta, trả lại hộp quà này!" Nên gọi ông chủ Quý ra đây nói chuyện, nếu bóc mẽ hắn trước mặt người khác e là sẽ đắc tội người ta.
Bước vào đại sảnh, Lâm Mạc liếc mắt liền thấy Quý Thế Lăng điềm tĩnh ngồi một góc uống trà, cậu nhìn quanh thấy Lâm lão gia và Lâm đại ca đang bận rộn đứng tiếp khách.
"Àiiii..." Lâm Mạc chậm rãi đi đến bàn của Quý Thế Lăng, một chân co quỳ lên cái ghế đối diện, nửa người ghé lên mặt bàn, hai người mặt đối mặt.
Quý Thế Lăng nâng chén trà trong tay, đột nhiên một cái đầu xù xuất hiện trong tầm mắt.
Người trước mặt nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra lúm đồng tiền bên trái, khuôn miệng nhỏ xinh, hàm răng trắng đều.
"Khụ...!Có chuyện gì sao?" Sắc mặt Quý Thế Lăng vẫn lãnh đạm như thường, hắn buông chén trà hỏi.
Lâm Mạc cười hì hì nói: "Ông chủ Quý có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được không?"
"Ừm."
Quý Thế Lăng gật đầu, đứng dậy đi theo Lâm Mạc...!
Lâm Mạc từ xa đưa mắt ra hiệu cho nhị ca và Vương Khai Thiên, bảo bọn họ tạm lánh đi một lúc, để hai người bọn họ nói chuyện riêng.
Lâm Cù và Vương Khai Thiên rất hiểu ý, ra vẻ tự nhiên trò chuyện, sau đó đứng lên rời khỏi bàn trà dưới tán cây.
Thời điểm bọn họ đi ngang qua còn rất lễ phép gật đầu chào Quý Thế Lăng.
Hành động nhỏ này của Lâm Mạc không giấu được Quý Thế Lăng, nhìn ra ý đồ của cậu, Quý Thế Lăng hơi câu lên khóe miệng, giơ tay sờ sờ vành tai.
"Cái này..."
Quý Thế Lăng còn đang cúi đầu suy nghĩ cái gì, trước mắt lại xuất hiện hai bàn tay trắng nõn, ngón tay dài mà đầy đặn, đầu móng hồng hồng, thoạt nhìn vô cùng khả ái.
"Cái gì?" Quý Thế Lăng ngây người.
Lâm Mạc tưởng hắn bất ngờ khi nhìn thấy khối ngọc, trong lòng càng thêm chắc chắn, xem ra là tặng nhầm rồi...!
"Món đồ này quá quý giá, tôi gửi lại ông chủ Quý."
Lâm Mạc thấy đối phương đỏ tai, nghĩ là hắn xấu hổ do tặng nhầm quà, một lần nữa giơ hộp quà lên...!
Vành tai Quý Thế Lăng đã đỏ ửng nhưng khuôn mặt vẫn lạnh băng, hắn giơ tay đẩy cái hộp trở lại: "Không, quà đã tặng không lấy lại."
Cố ý chọn món quà này, chính là để tặng cho em.
Lâm Mạc khó hiểu chớp chớp cặp mắt, nhìn cái hộp bị đẩy về trong lồng ngực.
Cậu dùng lực một lần nữa ấn ngược vào tay Quý Thế Lăng: "Món quà này quá quý, tôi không thể nhận được."
Có phải do hắn cảm thấy mất mặt không? Để mình nói lại lần nữa...!
Nhưng mà hộp quà lại bị đẩy vào lòng.
Quý Thế Lăng lạnh mặt, biểu tình vô cùng nghiêm túc: "Em nhận đi."
Thấy hắn có vẻ quả quyết, Lâm Mạc chần chừ rồi gật đầu, đem hộp quà ôm chặt vào lòng.
"Lễ vật này thật đáng quý, thật may tôi có hiểu biết một chút về chạm khắc tạo hình lên ngọc...!Nếu không, tôi chia khối ngọc này thành 2 phần, một nửa chế tác thành hình Tỳ Hưu tặng lại cho ông chủ Quý được không?"
"Tỳ Hưu trấn trạch, trừ tà, cải vận, thu hút tài lộc, hộ thân,...!còn có rất nhiều tác dụng khác.
Hơn nữa khối ngọc cao cấp như thế này rất thích hợp với ông chủ Quý."
Lâm Mạc nhiệt tình đề nghị, đến lúc đó cậu sẽ khắc thêm một trận pháp lên mặt ngọc, coi như trả lại người ta chút ân tình.
Nhìn ánh mắt đầy chờ mong của Lâm Mạc, Quý Thế Lăng gật đầu đồng ý.
Hắn hắng giọng, vô tình hữu ý hỏi một câu: "Vậy...!nửa còn lại?"
"Nửa còn lại sao?" Lâm Mạc nghĩ nghĩ, cảm thấy đã khắc Tỳ Hưu thì khắc luôn một thể "Một nửa còn lại tôi cũng khắc thành Tỳ Hưu luôn."
Quý Thế Lăng:...!
Vành tai hắn càng đỏ tợn.
Hắn gật đầu, nâng tay muốn sờ tai một chút, nhưng nửa đường lại nắm tay để lên miệng hắng giọng, dùng thanh âm trầm thấp nói: "Như vậy...!rất tốt."
Nghe được lời khẳng định của Quý Thế Lăng, Lâm Mạc nở nụ cười rạng rỡ.
Quý Thế Lăng hơi động tay, muốn vươn ra chạm vào cái má bầu bĩnh của Lâm Mạc...!
"Mạc bảo! Vào đây, phụ thân đang tìm đệ này." Lâm Cù đứng bên kia hô lên...!
Lâm Mạc giật mình quay đầu, đáp ứng một tiếng sau đó cười nói với Quý Thế Lăng: "Ông chủ Quý, chúng ta vào nhà thôi."
"Ừm." Quý Thế Lăng gật đầu, nắm chặt bàn tay bước theo Lâm Mạc...!
- -----------
TRÍCH ĐOẠN CHƯƠNG 28: NGHĨA TRANG THÂY KHÔ 01
Vài ngày sau, Lâm Mạc vác theo bao hành lý đến nhà tìm Quý Thế Lăng.
Cậu mang theo miếng ngọc Tỳ Hưu đã chế tác hoàn hảo.
"Đặt ở đây là được, ngọc Tỳ Hưu dùng để trấn trạch, hoặc đem theo bên người cũng được." Lâm Mạc đứng trong phòng ngủ của Quý Thế Lăng khoa tay múa chân nói.
Thật ra cậu muốn đặt trong thư phòng của Quý Thế Lăng, nhưng ông chủ Quý nhất định muốn đặt trong phòng ngủ.
"Ừm, được rồi." Quý Thế Lăng gật đầu, hài lòng với vị trí bày ngọc.
[đoạn này hai người trao đổi công việc nên lười gõ...]
edit genus330.
beta bihyuner
"Chùa La Thủy..." Lâm Mạc lặp lại "Vậy bà ấy có nói tên vị Hòa thượng ấy không?"
"Nghe nói hắn ta tên là Môn Sinh." Quý Thế Lăng hỏi dò "Nếu em muốn đi tìm hắn, tôi có thể đưa em đi cùng...!Nơi này cách Toại thành khá xa."
"Ừm, đi thôi.
Dù sao gần đây tôi cũng rảnh rỗi, coi như ra ngoài du lịch." Lâm Mạc cười tủm tỉm.
Nghe thấy cậu đồng ý, Quý Thế Lăng thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Hắn sợ Lâm Mạc muốn tự đi một mình, như vậy hắn sẽ không được gặp cậu một thời gian.
Hơn nữa, hắn đã cố ý đặt vé xe lửa một phòng đơn.
Thế nhưng, kế hoạch của Quý Thế Lăng lại bị người phá đám...!Lâm Phác trùng hợp có chuyến công tác đến Toại thành.
Lúc vào ga, đại ca vỗ đầu Lâm Mạc: "May mà huynh vừa vặn phải đi Toại thành một chuyến, nếu không đệ lại gây phiền toái cho ông chủ Quý rồi...!Sao có thể cùng ông chủ nhà người ta nằm chung một giường chứ? Về phòng ngủ cùng huynh!"
Quý Thế Lăng: "...Không phiền đâu!"
Thật sự một chút cũng không hề phiền toái mà...!
Nhưng dù Quý Thế Lăng đã nói như vậy, Lâm Phác cũng chỉ cho rằng hắn đang khách sáo mà thôi.
Đại ca kiên quyết kéo tiểu đệ về phòng mình.
...!
Từ Hâm thành đến Toại thành phải ngồi xe lửa 2 ngày một đêm, Quý Thế Lăng đã tính toán có thể cùng Lâm Mạc ngủ chung một phòng.
Ai ngờ...!
Tàu chuyển bánh được một lúc, Lâm Mạc cảm thấy nhàm chán liền nói với Lâm Phác:
"Đại ca, đệ ra ngoài đi dạo nhé." Lâm Mạc cất lão tổ tông vào túi.
"Ừ đi đi." Lâm Phác ngẩng đầu đáp.
Lâm Mạc quyết định gõ cửa phòng Quý Thế Lăng.
"Mạc bảo, sao em lại đến đây?" Quý Thế Lăng có chút mừng rỡ.
"Tôi đến xem phòng anh thôi." Lâm Mạc nói rồi đi vào trong.
"Anh ở trong phòng làm gì vậy?"
"Đọc sách." Quý Thế Lăng cầm lấy cuốn sách đang mở trên giường.
Lâm Mạc đi qua nhìn một cái, thấy toàn tiếng nước ngoài liền mất hứng bỏ xuống.
Cậu nhìn Quý Thế Lăng, xoay người đi quanh phòng một vòng, sau đó lại đứng bên cạnh ông chủ Quý.
"Sao vậy?" Quý Thế Lăng thấy cậu đi tới đi lui, lúc này lại đứng sát cạnh mình, không khỏi tò mò hỏi.
Lâm Mạc ngẩng đầu cẩn thận ngắm nghía dung mạo Quý Thế Lăng, từ ánh mắt, bờ môi, cái cằm...!
Quý Thế Lăng bị nhìn đến mất tự nhiên, trong lòng cố khắc chế sự thẹn thùng nhưng vành tai lại bắt đầu đỏ lên.
Ánh mắt Lâm Mạc chuyển qua vành tai của hắn, cậu nhìn chăm chú đến nỗi Quý Thế Lăng phải cúi đầu ho khan một tiếng để giấu đi sự gượng gạo.
Lâm Mạc đột nhiên nâng tay đè lên bả vai Quý Thế Lăng, cậu đẩy nhẹ hắn nằm ngửa ra giường đệm đằng sau.
Lúc này ông chủ Quý bị đè ở dưới, còn Lâm Mạc dùng một chân quỳ gối bên thành giường, một chân vẫn đứng dưới mặt đất, hai cánh tay chống hai bên đầu của Quý Thế Lăng, cậu cúi đầu nhìn người phía dưới.
Quý Thế Lăng liếc mắt nhìn hai cánh tay đang "giam cầm" mình, trong mắt mang theo ý cười: "Mạc bảo, em đang làm gì?"
Lâm Mạc khẽ dẩu môi, duỗi tay sờ lên vành tai của Quý Thế Lăng: "Chỗ này đỏ lên rồi này."
Ý cười của Quý Thế Lăng càng thêm sâu sắc, nhưng trên mặt mang theo chút xấu hổ: "...Ừm, tôi biết!"
Lâm Mạc tò mò: "Mỗi