"Phùng Tích Tề có sở thích quay video biến thái, nhưng hắn sẽ dùng mọi thủ đoạn ngụy trang, tạo một lớp mặt nạ giả dối che đậy bên ngoài, không ai có thể nhìn ra bộ mặt ghê tởm thật sự của hắn."
"Hắn ta che kín nội tâm âm u của mình."
"Hắn ta làm việc luôn "thận trọng từng bước", thận trọng từ lời nói đến hành động."
"Trịnh Lương và Triệu Bành Trạch giống như hai con chó săn trung thành và tận tâm của hắn, bọn họ nghe theo Phùng Tích Tề sai khiến, hành động hoàn toàn dựa vào mệnh lệnh của họ Phùng."
"Phùng Tích Tề là kẻ phán quyết, hai tên kia là đao phủ."
Đường Diễn Sơ ngồi đối diện Lâm Mạc, Tiết Trác Lâm và lão Lưu đứng phía sau.
Nghe cậu nói xong, Tiết Trác Lâm nhịn không được liền hỏi: "Cậu rốt cuộc làm thế nào biết được chuyện này? Cậu còn nắm giữ tin tức gì nữa?"
"Cậu là hacker à?"
"Hay là người quen của nạn nhân? Vô tình biết được hành vi của hung thủ?"
Lâm Mạc vẫn mải gặm bánh mì, vừa ăn vừa nói lại những lời thẳng thắn đã khai trước đây, thừa nhận khả năng nhìn thấy ma quỷ của mình.
Tiết Trác Lâm và lão Lưu hai người đứng hình một lúc, sau đó cười phá lên.
Cái này cũng tính là lời khai sao?
Cái gì mà linh hồn bị giam giữ, cái gì mà ác quỷ?
Bọn họ cho rằng vị tiểu đầu trọc này đang nói hươu nói vượn để lấy lệ cho qua vòng thẩm vấn.
Cười chán chê, Tiết Trác Lâm bắt đầu nhíu mày: "Hay là...!để tôi mời bác sĩ tâm lý tới khám cho cậu?"
Lâm Mạc nuốt một ngụm, phủi vụn bánh mì trên tay, đôi mắt nhỏ lại hướng về phía Trạm Văn Sương, ý tứ nói: "Xin các ngài đừng làm tổn thương tiểu tiên nam thanh nhã này, cảm ơn!"
"..."
Đường Diễn Sơ hơi cử động, nhướng mày hứng thú.
Trạm Văn Sương buông văn kiện đang xem, biểu cảm khó tả, dùng một ánh mắt không thể hình dung nổi hướng về phía Lâm Mạc, chậm rãi dừng lại trên cánh môi hồng nhuận còn dính chút vụn bánh.
Ừm...!tiểu tiên nam thanh nhã.
So sánh rất hay.
Vi phạm quy định về an ninh mạng nhưng chưa cấu thành hành vi phạm tội, cuối cùng Lâm Mạc bị phạt 5 vạn tệ và 15 ngày án treo.
"Ký tên vào biên bản, sau đó cậu có thể rời đi." Đường Diễn Sơ nói.
Lâm Mạc nhận giấy bút, cẩn thận viết xuống tên mình, nét bút cuối kết thúc cậu lại ngẩng đầu hỏi: "Trong vòng 15 ngày chịu án treo tôi phải nộp đủ tiền phạt sao?"
"Nếu quá thời gian trên mà không thể nộp đủ thì sao?"
Đường Diễn Sơ nhàn nhạt nói: "Tôi cho rằng nửa tháng là quá đủ thời gian cho cậu?"
"..."
Nửa tháng kiếm được 5 vạn, không ngờ cậu được coi trọng đến vậy.
*5 vạn tệ = 50.000 tệ, đổi theo tỷ giá hiện nay là khoảng 170 triệu...!Mỗi lần Mạc bảo xem bói kiếm được 5000 đồng (khoảng 17 triệu) thì xem cho 10 người là đủ nhỉ =)))
Lâm Mạc lầm bầm bĩu môi, ôm theo hộp giày cũ sau đó đi theo Tiết Trác Lâm.
Tiết Trác Lâm dọc đường đều ra sức khuyên nhủ cậu: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự buộc phải nghiêm phạt, nếu cậu thành thật khai báo toàn bộ vụ việc, có lẽ còn được tuyên dương vì có công hỗ trợ phá án, chúng tôi cũng sẽ tạo điều kiện xử phạt nhẹ nhàng thôi."
"Chỉ vì giấu giếm mà tạo ra một loạt phiền toái, cậu cũng không muốn bị..."
Đối diện vừa vặn giáp mặt 3 người đi đến.
Vu Trú, Lý Việt Minh đang áp giải Tôn Chí, hai viên cảnh sát chào hỏi Tiết Trác Lâm.
Tôn Chí ánh mắt trầm tịch dừng trên người Lâm Mạc.
Lão ta dừng bước, mà Lâm Mạc bỗng chốc bất động.
"...?"
Tiết Trác Lâm, Vu Trú, Lý Việt Minh kinh ngạc nhìn nhau.
Tôn Chí đột nhiên mở miệng, giọng nói khản đặc: "Mày là kẻ đăng 5 bức thư lên mạng."
Câu khẳng định, không hề có ý hỏi.
Lý Việt Minh nhíu mày, gia tăng lực khống chế trên vai Tôn Chí.
Vụ án này gần như đã ngã ngũ, có thể nói Lâm Mạc đóng góp một phần không nhỏ, mà 5 bức thư do cậu đăng cũng là một đòn chí mạng vào thời điểm mấu chốt khiến bọn sát nhân hoàn toàn sa lưới.
Cũng nhờ vậy, đội cứu hộ của Cục cảnh sát mới kịp thời giải cứu Lưu Hạnh Giai.
Tôn Chí không phải kẻ ngu, lão ta nhận ra Lâm Mạc, lại xem qua video được L đăng tải, rất dễ nhận ra nhân vật chính hiện đang đứng trước mặt.
Thậm chí lúc ở trong phòng thẩm vấn, lão ta cũng có ý hỏi qua thân phận người tung tin.
Lý Việt Minh không trả lời.
Hung thủ sẽ có oán hận mãnh liệt và ý đồ báo thù đối với người vạch trần tội ác của hắn.
Lúc này Tôn Chí đứng lại, sợ rằng sẽ đột nhiên bạo khởi đả thương người.
Vào lúc Lý Việt Minh và Vu Trú đang hồi thần chuẩn bị áp giải Tôn Chí về phòng giam, trong hộp giày mà Lâm Mạc ôm trước ngực bỗng phát ra tiếng động "bang bang".
Giống như đồ vật bên trong đang kịch liệt nổi dậy, không ngừng giãy giụa muốn thoát ra.
Mặt trên hộp giày bỗng loang ra một vết máu đỏ thẫm, một góc hộp bị hé mở, chân tay khẳng khiu của người nộm rơm lộ ra.
Lâm Mạc bình tĩnh ấn lại góc hộp, nhẹ giọng nói: "An tĩnh chút, các ngươi không thể xuất hiện ở cục Cảnh sát đâu."
Sau khi dứt lời, động tĩnh trong hộp hơi tạm dừng, sau đó là tiếng động cọ sát sột soạt không ngừng truyền ra.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Trước ánh mắt cứng đờ của ba viên cảnh sát, Lâm Mạc nhìn về phía Tôn Chí, ánh mắt tối đen.
Cậu khàn khàn cất giọng: "Biết không? Giọng nói của ngươi thực giống một cơn ác mộng."
"Chỉ cần nghe thấy liền khó chịu đến nỗi chỉ muốn đem ngươi xé xác thành từng mảnh."
"Máu thịt lẫn lộn, xương cốt nghiền nát, sau đó cắm đinh sắt xuyên qua đỉnh đầu ngươi, vĩnh viễn không cho linh hồn siêu sinh."
"Nếu có địa ngục, mười tám tầng cũng không đủ để tra khảo tội nghiệt của ngươi, kẻ như ngươi nên bị lột da róc xương, cắt xuống từng miếng thịt mà cọ rửa,...!dùng tất cả những cách chết thê thảm nhất để rửa sạch oán khí dày đặc của bọn họ."
Tiếng sột soạt trong hộp giày dần dần biến mất.
Ba viên cảnh sát sắc mặt trắng bệch, lông tơ toàn thân dựng đứng.
Khóe miệng Tôn Chí đông cứng, biểu tình tối tăm u ám: "Nếu đã vậy, để bọn họ tới tìm tao báo thù, tao sẽ đợi."
Một kẻ không sợ thần không sợ quỷ, đương nhiên đồ vật vô tri cũng không thể khiến hắn dao động.
Lâm Mạc liếm môi, sau đó cười mỉm, ánh mắt khó lường nhìn thẳng mặt lão: "Ngươi không sợ?"
Tôn Chí cười lạnh, vừa muốn mở miệng liền bị Lâm Mạc cắt lời:
"Cũng phải, ngươi không sợ, ngươi hiện tại một lòng muốn chết, ngươi cảm thấy thế giới này nhàm chán cực độ, sống lâu thêm một giây đều là lãng phí, ngươi cho rằng cuộc đời của mình quá nhạt nhẽo, ngày qua ngày, năm qua năm."
"Ngươi không hiểu được ý nghĩa cuộc sống."
"Nhưng ngươi lại nhút nhát hèn mọn, giống như một cái đầm lầy tồn tại lay lắt thờ ơ, mãi cho đến khi có người mở ra cánh cửa tội ác và dẫn ngươi vào."
"Ngươi sa đọa trong đó, hưởng thụ kích thích và lạc thú biến thái."
"Ngươi cảm thấy chính mình cao thượng như thần linh, có thể thao túng sinh mạng của người khác, loại cảm giác này khiến