Thành thành thật thật ngồi trong phòng thẩm vấn, Lâm Mạc vẫn giữ thái độ bình thản, đầu tiên cậu dùng đôi mắt linh động quét qua một lượt xung quanh căn phòng, sau khi phát hiện không có gì thú vị liền cúi đầu lấy mấy cành hoa cỏ dại trong túi ra, xếp lần lượt trên mặt bàn.
Lão Lưu khóe miệng giật giật.
Quả nhiên lại bắt đầu nhìn thấy Lâm Mạc nghiêm túc thắt vòng hoa.
Tiết Trác Lâm và Đoạn Vũ đứng bên ngoài.
Họ Tiết khó hiểu:
"Vị đầu trọc này đang làm gì vậy? Hoa lá kia ở đâu ra?"
Đoạn Vũ: "Cậu ta hái hoa bên ngoài nhà xưởng kia, suốt quá trình tôi và Lưu ca thẩm vấn cậu ta cứ luôn tay buộc buộc tết tết như vậy."
Không ngờ trong túi cũng để sẵn một bó!
Đường Diễn Sơ biểu tình lạnh nhạt, tay ôm ngực ngồi dựa trên ghế, thấy tiểu hòa thượng đã sắp bện xong một cái vòng mới trầm giọng mở miệng: "Vụ án bốn thi thể phụ nữ trong nhà xưởng kia, cậu thấy thế nào?"
Lâm Mạc ngừng động tác, mở to đôi mắt: "Họ thật đáng thương, bị tra tấn giết hại như vậy nhất định rất sợ hãi và đau đớn."
"Cậu cảm thấy đau lòng cho nạn nhân? Hay là thương hại họ?" Đường Diễn Sơ tiếp tục hỏi.
Lâm Mạc gật đầu: "Đúng vậy."
Cậu xác thực vừa đau lòng vừa thương hại những nạn nhân kia.
Nhưng cậu cũng chứng kiến qua đủ loại bi kịch dưới thời Dân quốc, sống lại một đời nên hiện tại tâm tư đã bình ổn nội liễm hơn nhiều, cho nên chỉ đơn giản gật đầu xác nhận còn biểu cảm trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ.
Trong ánh mắt chứa đựng vài nét mơ hồ, tựa như cũng không có gì quá kinh động.
Đôi mắt Đường Diễn Sơ tối sầm nặng nề.
Sau khi tiến vào Cảnh cục, theo đúng quy trình Lâm Mạc phải khai báo thân phận, cái bao đeo bên người cũng bị tịch thu kiểm tra.
Kết quả, hôm nay là ngày đầu tiên cậu đến Kinh thị, tạm thời không thể xác định là kẻ tình nghi.
Lão Lưu hỏi: "Mục đích đến Kinh thị là gì? Tìm việc làm? Muốn đi học?"
Lão nhìn bộ dạng Lâm Mạc cũng không phải thiếu gia lắm tiền, tuổi tác còn trẻ, cái đầu trọc bóng loáng, không lẽ thực sự là xuất thân từ chùa miếu nào đó?
Lâm Mạc nhăn mặt: "Không tìm việc, cũng không muốn đi học, tôi đi nhặt sắt vụn mà thôi!"
Cậu muốn chế tạo một chiếc la bàn triệu hồn, dùng nó có thể tìm được hai hồn bảy phách thất lạc của A Lăng.
"..."
Lão Lưu: "Nhặt sắt vụn làm gì?"
"DIY"
*(raw để là thế nên tôi cũng tương nguyên vào, đây là viết tắt của cụm từ Do It Yourself)
Lâm Mạc sợ người kia không hiểu, rất tự nguyện giải thích thêm: "Nghĩa là làm đồ thủ công."
Lão Lưu: "..."
Đường Diễn Sơ dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, thanh âm nặng nề lôi kéo sự chú ý của Lâm Mạc.
Thấy cậu nhìn chăm chú vào bàn tay mình, hắn tiếp tục hỏi: "Nếu chỉ vào công xưởng nhặt sắt vụn, làm thế nào cậu phát hiện ra thi thể nạn nhân ở chân tường?"
"Người bình thường, kể cả nhìn thấy vách tường có vấn đề cũng sẽ không nảy ra ý tưởng đào chân tường xem xét."
Ánh mắt hắn sắc bén, chính diện nhìn thẳng Lâm Mạc, không ngừng tra khảo: "Xưởng thép Lập Hải vốn đã bị bỏ hoang, sắt vụn phế thải hỗn độn, các vách tường đều mục ruỗng, hiện tượng bong tróc nứt vỡ là rất bình thường."
"Huống hồ căn cứ kết quả khám nghiệm hiện trường, từ ngoài nhìn vào căn bản không thể phát hiện có thi thể bị chôn bên trong tường."
Chưa nói tới việc, nếu không có dụng cụ đào bới, đến cảnh sát cũng không thể tìm ra ba cỗ thi thể còn lại.
Thủ đoạn tàn ác, địa điểm phi tang vô cùng hẻo lánh, có thể suy luận hung thủ là một kẻ nhân cách méo mó ngoan độc, cách tư duy lại vô cùng kín đáo kỹ lưỡng.
Nếu không có manh mối nào trong tay, bốn cỗ thi thể trong tường có lẽ vĩnh viễn sẽ không bị phát hiện.
Mà Lâm Mạc vị tiểu hòa thượng này, đột nhiên xuất hiện tại nhà xưởng thật đúng lúc, lời khai chứa nhiều điểm đáng ngờ, tóm lại không thể tin.
Nhưng cứ như vậy liệt cậu ta vào danh sách nghi phạm lại không có chứng cứ xác thực.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên cậu ta xuất hiện ở Kinh thị, đối chiếu với thời gian xảy ra án mạng hoàn toàn không khớp, đồng thời cũng không tìm ra động cơ gây án.
Theo báo cáo của điều tra viên Tôn Học Thần thuộc đội chuyên án, thân phận của Lâm Mạc hoàn toàn trong sạch, trong kho dữ liệu có thể tra ra đẳng vị đạo sĩ của cậu, hơn nữa cậu còn trấn thủ một Đạo quán, các ghi chép đi lại đều phi thường rõ ràng minh bạch.
Tiết Trác Lâm đem tư liệu này đặt trước mặt Đường Diễn Sơ, đại ý có thể kết thúc thẩm vấn.
"Tôi có thể đi được chưa?"
Lâm Mạc ghé vào trên bàn, cả ngày không được ăn cơm đã đói đến mềm nhũn.
Tinh thân uể oải không thể phấn chấn nổi.
"Điền xong tờ khai này cậu có thể đi!" Đường Diễn Sơ nói.
Lâm Mạc đáp ứng, lấy bản khai cẩn thận điền thông tin, thái độ chuyên chú hết sức, hàng lông mi rợp dài nhấp nháy lên xuống, hai môi hồng nhuận đẹp mắt, thỉnh thoảng lại nghiêm túc kéo kéo khóe miệng.
Lúm đồng tiền trên má trái hiện ra, cậu thoạt nhìn như đang mỉm cười, khiến cho người đối diện nhất định mềm lòng không đành xét nét.
Tiết Trác Lâm nhịn không được hỏi: "Cậu là đạo sĩ thật sao?"
Lâm Mạc khẽ ừm, Tiết Trác Lâm lại tò mò nhìn đỉnh đầu cậu: "Thế vì sao lại phải cạo đầu?"
Lâm Mạc càng uể oải không muốn đáp: "Nói ra thì dài, có một bộ phim hoạt hình khá giống tình huống của tôi, không biết ngài đã xem qua chưa?"
Nội dung đại khái là sau khi nhân vật chính xuyên qua xuyên lại, tóc trên đầu rụng hết, nội lực cũng cường đại hơn rất nhiều.
(Anime mà có nhân vật đầu trọc tôi chỉ biết mỗi One Punch Man, không biết Mạc bảo nói đến bộ nào nữa =))))
May là tóc của cậu còn có thể nuôi lại, nếu không cậu sẽ khóc 3 ngày 3 đêm mất...!
Hình tượng tiểu mỹ nam tiểu tiên tử của cậu, không thể để cái đầu trọc này hủy hoại mất!
Chờ Lâm Mạc rời đi, Đoạn Vũ sửa sang lại bản ghi chép thẩm vấn.
"Sếp, lời khai của cậu ta có rất nhiều điểm nghi vấn."
edit bihyuner.
beta jinhua259
"Chỉ cần quan sát thái độ của cậu ta đối với vụ án này đã cảm thấy đáng ngờ rồi.
Người bình thường nhìn xác chết thối rữa khủng bố như vậy sao có thể bình thản không chút sợ hãi."
"Không sai."
Lão Lưu biểu tình nghiêm trọng nói: "Lúc tôi cùng tiểu Vũ tới hiện trường công xưởng Lập Hải, thi thể đầu tiên đã được lôi ra khỏi tường, đặt nằm trên mặt đất.
Còn vị tiểu hòa thượng tên Lâm Mạc kia lại đang rất bình tĩnh thu gom sắt vụn xung quanh."
"Hơn nữa lúc tôi nhận được điện thoại báo án, âm thanh của cậu ta trong điện thoại cũng không có một điểm kinh hoàng hay sợ hãi."
"Thật bất thường!"
Tiết Trác Lâm: "Nhưng dựa theo điều tra của lão Tôn, thân phận cậu ta không có vấn đề gì."
"Theo báo cáo điều tra, cậu ta xác thật vừa đến Kinh thị hôm nay, dựa vào điểm này có thể khẳng định cậu ta không có thời gian gây án.
Từ đạo quán tới Kinh thị cậu ta hoàn toàn chỉ đi bộ."
Quá khó tin.
Đạo quán kia ở Trang thị, hai thành phố khác nhau, đi bộ qua lại hai chân sợ là đã tê liệt rồi.
Tôn Học Thần là kỹ thuật viên, là người làm việc bàn giấy nên cơ thể có phần gầy yếu, ngày thường hắn trầm mặc ít nói, cũng rất ít khi bị điều đến hiện trường.
Sau khi nghe thấy phân tích của Tiết Trác Lâm liền nhanh chóng mang bản ghi chép đi lại, ảnh chụp và video vừa điều tra tới.
Ghi chép đi lại không có điểm bất thường nào.
Mà trong ảnh chụp và video đều có thể thấy rõ ràng thân ảnh Lâm Mạc.
Tạm thời đến hiện tại, tuy rằng hành tung Lâm Mạc có nhiều nghi vấn nhưng chứng cứ ngoại phạm của cậu cũng đầy đủ không thể buộc tội.
Đường Diễn Sơ nhìn chằm chằm số điện thoại mà Lâm Mạc lưu lại, nói: "Cậu ta nếu muốn lưu lại Kinh thị, khẳng định sẽ có ghi chép tạm trú tạm vắng.
Trước tiên điều tra rõ thân phận 4 nạn nhân tại công xưởng, sau đó phái người theo dõi Lâm Mạc."
Lão Lưu và Đoạn Vũ gật đầu, giám sát nghi phạm là sở trường của bọn họ.
"Ngoài ra, xưởng thép Lập Hải tuy rằng không phải hiện trường vụ sát hại nhưng nếu hung thủ chọn nơi này để phi tang xác chết khẳng định có mối liên hệ gián tiếp nào đó."
"Phân công người điều tra toàn bộ lãnh đạo và công nhân cũ của xưởng thép, canh phòng sát sao khu vực xung quanh xưởng.
Trước khi có báo cáo khám nghiệm tử thi, bất cứ người nào khả nghi lảng vảng xung quanh đều trực tiếp áp giải về cục."
Đường Diễn Sơ dùng ánh mắt và khẩu khí đanh thép giao nhiệm vụ cho từng thành viên trong tổ "Nắm rõ chưa?"
"Rõ, thưa sếp!"
- --
Bảy ngày sau, thân phận bốn nạn nhân nữ đã được điều tra rõ ràng, tuổi đều trong khoảng 16 đến 18, đều là học sinh cấp 3.
Trong đó, xác chết bị Lâm Mạc phát hiện ra có tên là Đặng Uyển, là nạn nhân lớn tuổi nhất, 18 tuổi, thời điểm bị sát hại cũng gần đây nhất cho nên thi thể chưa bị phân hủy hoàn toàn.
Ba nạn nhân còn lại bao gồm Hách Tưu, Tôn Nhã và Lý Hương Diêu.
Tôn Nhã nhỏ tuổi nhất, 16 tuổi.
Bốn nạn nhân đều đang trong độ tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất, vốn nên hưởng thụ cuộc sống thanh thản vô lo vô nghĩ, đáng tiếc nhân sinh đột nhiên bị cắt đứt.
Không những thế, cả bốn cô gái trước khi bị sát hại đều chịu sự tra tấn dã man, nỗi đau về thể xác và khủng bố về tinh thần mà thủ phạm gây ra cho họ là không thể tưởng tượng nổi.
Báo cáo giám định đưa tới, nhìn thấy các kết luận thương tổn vật lý tàn bạo