Lâm Mạc mơ một giấc mơ...!
Trong mơ cậu thu thập đủ hai hồn bảy phách thất lạc, đánh thức A Lăng, sau đó hắn ôm cậu vào lòng, vừa dịu dàng vuốt ve vừa ôn nhu hôn môi...!
"Hm...!hm..."
Lâm Mạc khóe miệng không tự chủ được kéo lên cao, đang miên man hạnh phúc...!Đột nhiên cậu choàng tỉnh, hai mắt còn nhập nhèm ngồi dậy, đưa tay lau đi nước miếng trên cằm.
Mộng đẹp thành sự thật!
Sau khi sửa soạn quần áo, Lâm Mạc gói theo lão tổ tông và la bàn vào bao vải liền xuống lầu.
Cậu đi một vòng quanh nhà mới tìm thấy Trạm Văn Sương trong phòng bếp.
Hai chân thon dài bắt chéo, nhàn nhã đứng dựa bên bệ bếp, hắn ta bình thường quần áo nghiêm trang sơ mi bỏ trong quần, hiện tại vô cùng thư thái để mở hai cúc áo trên cùng, xương quai xanh khêu gợi thoáng ấn thoáng hiện, vài sợi tóc còn lộn xộn rủ trước trán.
Nhìn thấy Lâm Mạc thập thò ở cửa bếp, Trạm Văn Sương nở nụ cười hiền hòa, nói: "Lại đây, ăn sáng thôi."
Mạc bảo, lại đây, ăn sáng nào.
Lâm Mạc hơi hoảng hốt, nhớ lại thật lâu trước kia cùng A Lăng đối thoại mỗi buổi sáng.
Nếu Thi cẩu là một trong bảy phách thất lạc có thể biến thành 1 cá nhân, có khi nào hai hồn sáu phách còn lại cũng là 8 con người khác nhau???
Rất có thể a.
Đạt tới cảnh giới hiện giờ, trực giác và các linh cảm của cậu đã dung nhập vào bản thể trở thành một loại bản năng.
*(đoạn này chém ác vì méo hiểu viết gì amen! Chỉ có một câu trên thôi nha thông cảm hiuhiu...)
Cậu không thể xác định được sự hoảng hốt ban nãy rốt cuộc là trực giác mách bảo hay chỉ là do cậu quá nhớ A Lăng nên tưởng tượng ra...!
Nội tâm rối rắm một hồi, mãi đến khi hai người tới phân cục Cảnh sát, Lâm Mạc mới bình tĩnh trở lại.
Một cô gái tới lãnh xác nạn nhân Phương Tình Lam.
Người này khai tên Tô Hồng, diện mạo phổ thông, khuôn mặt lốm đốm tàn nhang, tính cách khá rụt rè hướng nội, trong lúc đối diện với Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đều một mực cúi gằm mặt không hề ngẩng lên một lần nào.
"Lam Lam cô ấy...!cô ấy đến huyện Lĩnh là vì một người con trai..."
Tô Hồng hơi rũ mắt, ngón tay không ngừng vặn xoắn, có chút khẩn trương và căng thẳng: "Cô ấy muốn tỏ tình...!nhưng không dám đi một mình nên...!nên...!rủ tôi đi cùng về đây."
"Lúc cô ấy tỏ tình tôi cũng có mặt...!Lam Lam bị cự tuyệt, cô ấy rất buồn sau đó muốn yên lặng một mình, cô ấy bảo tôi về khách sạn trước, ai ngờ...." Tô Hồng không nhịn được òa khóc.
Đoạn Vũ đưa cho cô một chiếc khăn tay.
"Cảm ơn." Tô Hồng sụt sịt nói.
Đường Diễn Sơ: "Cô có biết đối tượng tỏ tình của Phương Tình Lam tên là gì không?"
Tô Hồng nghĩ nghĩ: "Tôi nghe thấy Lam Lam gọi hắn là...!Lệ Trì?"
Lâm Mạc: Thật là trùng hợp a!
Tô Hồng nhớ lại nơi mà Phương Tình Lam tỏ tình, cũng là địa điểm gặp mặt lần cuối giữa hai cô gái.
Vị trí này nằm bên bờ sông, tuy nhiên xuất phát từ đây có rất nhiều lối rẽ và đường nhỏ.
Tiết Trác Lâm và Chu Xuyên nhận nhiệm vụ ra ngoài, điều tra toàn bộ đường đi xung quanh vị trí được cung cấp.
Trở về báo cáo: "Chỗ này, còn có chỗ này,...!hai vị trí này đều có gắn camera theo dõi trên đường nhưng đã bị người nào đó cố tình phá hủy."
Tôn Học Thần cũng nói rất khó để khôi phục dữ liệu.
Buổi chiều, 1h48 phút.
Thi thể duy nhất chưa có người lãnh nhận phát sinh dị trạng mọc vẩy cá, giống với trường hợp của Ngô Y Y, cái xác đột nhiên ngồi dậy trên giường khiến cho nhân viên pháp y đang khám nghiệm khi ấy khiếp sợ không thôi.
Dao giải phẫu tuột khỏi tay suýt chút nữa cắm loạn vào thi thể.
Nhưng cũng nhờ có báo cáo tử thi của nạn nhân này mà bọn họ thu được phát hiện mới.
"Trên vai và ngực của nạn nhân có dấu vết bầm tím giống như bị đánh bằng vật kim loại, chân...!khụ khụ...!từ phần hông trở xuống thì không xuất hiện tổn thương nào."
Vừa lúc khám nghiệm xong, đang tập trung suy nghĩ, bỗng một gương mặt tái nhợt cứng đờ phóng đại ngay trước tầm mắt, hai con ngươi trợn ngược nhìn chằm chằm thẳng mặt.
Nhân viên pháp y chưa bị nhồi máu cơ tim vẫn là may mắn.
Mọi người đồng cảm vỗ vai nhân viên nọ, sau đó bắt đầu phân tích báo cáo.
Đường Diễn Sơ: "Hung thủ chắc chắn chỉ là một người bình thường, nếu như là sự quấy phá của một thế lực tâm linh nào đó, chắc chắn camera sẽ không bị phá hư."
"Về những vết bầm tím tụ máu trên cơ thể nạn nhân, giả thiết hợp lý nhất chính là, nạn nhân trước khi bị sát hại đang vùng vẫy tìm cách thoát ra, bởi vì cố gắng chống cự và phản kháng nên hung thủ buộc phải dùng bạo lực trấn áp họ."
Trạm Văn Sương gật đầu: "Từ phần eo trở lên có xuất hiện vết đánh đập, nhưng dưới hông lại không có, từ đây có thể suy ra nạn nhân khi đó đang bị khống chế trong tình trạng chỉ lộ ra nửa thân trên."
"Hoặc là, hung thủ khi ấy đang đứng ở vị trí cao hơn nạn nhân, hung khí trong tay hắn chỉ có thể với tới phần hông người bị hại."
Tình huống khi ấy là như thế nào?
"Trong nước."
Đường Diễn Sơ và Trạm Văn Sương đồng thời đưa ra kết luận.
Rất ăn ý...!
Lâm Mạc nhìn hai người, mở lời: "Nạn nhân có lẽ đã bị dìm cho đến chết, khi ấy nạn nhân ngâm trong nước, hung thủ đứng trên bờ hoặc trên thuyền, mỗi khi nạn nhân cố gắng ngoi lên liền bị hung thủ dùng gậy đánh đập và dìm xuống..."
"Vùng vẫy trong nước rất nhanh sẽ kiệt sức, nạn nhân không thể thoát ra, cuối cùng từ từ chìm xuống và tử vong..."
Tiết Trác Lâm nghi hoặc: "Nhưng hung thủ chỉ dùng gậy đánh đập và dìm nạn nhân, không lẽ người bị hại không biết cách bơi ra chỗ khác hay sao?"
Lâm Mạc: "Có lẽ trong nước có cái gì đó khống chế nạn nhân, không cho trốn thoát."
"Ma...!ma sông?"
"Không thấy có quỷ khí."
Tôn Học Thần nói: "Nếu có thể khôi phục dữ liệu camera biết đâu sẽ phát hiện ra manh mối."
Nhưng hung thủ đã phá hủy hoàn toàn hai chiếc máy quay, bọn họ buộc phải tìm biện pháp khác.
Trừ Ngô Y Y và Phương Tình Lam, thi thể thứ ba vẫn chưa có người lãnh nhận, mà cố tình chỉ có thi thể này mới xuất hiện vết bầm tím do đánh đập.
Phương Tình Lam tỏ tình với Lệ Trì, hắn ta lại không hề mở miệng nhắc đến một lời, chi tiết này rất đáng nghi.
Tổ Chuyên án quyết định điều tra từ manh mối này.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Vừa đúng lúc, người này chủ động tìm đến cục Cảnh sát.
"Hóa ra cô gái khi ấy tên là Phương Tình Lam à?" Lệ Trì nhíu mày "Hầu như ngày nào cũng có nữ sinh tới tỏ tình với tôi, chẳng lẽ tôi phải ghi nhớ tất cả bọn họ."
"Phương Tình Lam thích tôi là việc của cô ta, không liên quan gì tới tôi, sau khi từ chối, tôi đã rời khỏi đó ngay lập tức."
Đồng Trạch tức giận đấm bàn: "Trách không được vì sao ở trường cô ả luôn tìm đến em để trò chuyện hỏi han, hóa ra vì si mê Lệ ca."
Âm thầm dò hỏi thông tin của Lệ Trì, sau đó tìm cách theo đuôi về huyện Lĩnh.
Lâm Mạc lắc đầu thở dài, thất tình sau đó mất mạng, thật sự đáng thương...!
"Này, tiểu bảo bối..." Lệ Trì cười cười.
Lâm Mạc nhăn mặt: "Tôi có tên tuổi đàng hoàng, hơn nữa tôi không quen biết anh."
Lệ Trì: "Ở cùng nhau lâu ngày sẽ sinh tình thôi, tôi có đồ vật muốn tặng em, có liên quan tới...!thi thể cuối cùng."
"Anh có thông tin gì???"
"Tình cờ biết được thôi, tôi vô tình có được video ghi lại hình ảnh của Phương Tình Lam, có muốn xem không?"
"Sao anh lại có được video???"
Mọi người hoài nghi, Đồng Trạch