Giải Chước không để ý lời nói của Lâm Mạc, cho rằng cậu sau rượu nói loạn.
Hắn một lần nữa ngồi lên ghế, muốn đút sủi cảo tôm cho Lâm Mạc ăn.
Nhưng Lâm Mạc thế nào cũng không phối hợp, rượu bốc lên đầu tưởng rằng mình là một con ong mật cần mẫn, đập cánh vù vù.
“Em---phải---bay---thật---cao!”
Lâm Mạc bò lên quầy bar, hai tay dang rộng, đôi mắt to tròn trong suốt nóng lòng muốn “bay”.
Giải Chước vận hết sức lực đuổi theo cậu, trên trán mồ hôi toát thành giọt, đứng dưới tóm chặt một chân Lâm Mạc, tận tình khuyên bảo: “Xuống dưới thôi, Mạc bảo bối, xuống dưới, ăn sủi cảo tôm này…”
Ngoài cửa bỗng vang lên âm thanh chói tai của tiếng phanh xe.
Giải Chước không để ý, vẫn ngửa đầu nhìn Lâm Mạc.
Ăn sủi cảo tôm = hôn hôn một cái.
Lâm Mạc trong đầu hiện lên công thức!
Cậu quyết liệt lắc đầu, hô to: “Không được! Không ăn! Anh cắn em! Đau miệng lắm!”
“Rầm!” Cửa quán bar bị đá văng.
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm đồng thời xuất hiện, vừa vặn nghe được câu nói của Lâm Mạc, sắc mặt bọn họ tối sầm.
Giải Chước nhíu mày.
Ánh mắt Lâm Mạc bỗng rực sáng, ngồi xổm trên mặt quầy bar, loạng choạng bá vai Giải Chước nói: “A Chước, A Chước, anh nhìn kìa, bất ngờ không, anh có vui không?”
Còn cười hắc hắc hai tiếng.
Giải Chước: “…”
Đường Diễn Sơ cùng Tịch Tấn Khiêm dường như đang đè nén cơn thịnh nộ, ánh mắt sắc lạnh đến nỗi người ta không dám nhìn thẳng.
Hai người bước nhanh tới, Đường Diễn Sơ dùng tay nắm lấy cổ tay Giải Chước hất ra, Tịch Tấn Khiêm đỡ lấy Lâm Mạc đang lảo đảo trên cao.
Giải Chước xoa cổ tay, ý cười vẫn đong đầy nhưng ánh mắt đã lạnh đi vài phần: “Hai vị không mời mà đến, không biết…”
Lời còn chưa dứt, Lâm Mạc đã nhảy vào.
Cậu vỗ vỗ ngực, vẻ mặt đắc thắng: “Em mời đến! Em mời mà!”
“A Chước, anh có vui không?”
“…”
Giải Chước thở dài.
Hắn rốt cuộc cũng không phải người bình thường, nghiêm túc đánh giá Lâm Mạc một hồi.
Sau khi xác định cậu không phải đang giả vờ say liền nở nụ cười nói: “Vui! Mạc bảo bối chuẩn bị bất ngờ cho tôi, tôi đương nhiên rất vui, nhưng em còn nhớ cách khiến cho tôi vui hơn nữa không?”
Giải Chước ngầm ám chỉ, đưa tay chỉ chỉ lên môi.
Trắng trợn khiêu khích hai cơn cuồng phong trước mắt.
Lâm Mạc hiểu ngay lập tức.
Cậu dẩu môi, gửi một nụ hôn gió “Moah…!”
“Rầm rầm!” một tiếng.
Sợi dây lý trí đứt phựt, Đường Diễn Sơ thẳng tay ra chiêu, Giải Chước cười lạnh đánh trả, hai người bắt đầu một hồi ẩu đả.
Tịch Tấn Khiêm cũng lạnh mặt, lồng ngực phập phồng, hắn nhìn hai người kia quần nhau sắp phá hỏng mấy chiếc ghế dựa, cố gắng hòa hoãn tâm tình đưa tay đỡ Lâm Mạc: “Tiểu Mạc, xuống dưới đi.
”
“A Khiêm.
”
Lâm Mạc lẩm bẩm một câu, ngoan ngoãn choàng tay quanh cổ Tịch Tấn Khiêm, ghé lên người hắn, sau đó được hắn ôm xuống mặt đất.
Được đỡ xuống nhưng Lâm Mạc nhất quyết không chịu thả chân xuống đất, chân tay quấn chặt bám vào người Tịch Tấn Khiêm như con gấu koala ôm thân cây.
*
Tịch Tấn Khiêm vẫn mặc bộ đồ mềm mại ở nhà, có vẻ hắn vội vã ra đường chưa kịp thay quần áo.
Sợi tóc rụng trên vai, quần áo có chút xộc xệch, trên người còn vương hơi gió lạnh bên ngoài khiến cho Lâm Mạc vốn đang nóng bức cảm thấy vô cùng thoải mái.
Cái miệng nhỏ nhắn vừa thở dồn dập vừa rầm rì