Lâm Mạc ghé đầu dựa vào vai Lệ Trì, cảm thấy chòng chành khi bước lên cầu thang.
Cậu không khỏi đánh thêm cái ngáp, cơn buồn ngủ lại dâng lên, hai mắt Lâm Mạc dần díp lại.
Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Lệ Trì bế cậu tới bên giường, nhẹ nhàng đặt người xuống tấm nệm ấm áp sạch sẽ.
Đều có mùi hương của Lệ Trì.
Lâm Mạc mơ hồ nghĩ.
Nằm lên giường, Lâm Mạc vẫn không mở nổi hai mắt.
Cho đến khi Lệ Trì cúi đầu cởi quần cậu, Lâm Mạc mới bừng tỉnh.
Giãy giụa hai cái chân nhẵn bóng, Lâm Mạc thấy Lệ Trì chống hai tay bên mép giường.
"Làm sao vậy?"
Trong giọng nói của hắn tràn đầy ý cười.
Cậu ngẩng đầu, khuôn mặt nghiêm túc chăm chú nhìn Lệ Trì, sau đó hai tay vỗ lên cái đùi trắng nõn bóng loáng, nhìn cái áo đã nhăn nhúm thành một đoàn: "Vì sao lại cởi quần trước?"
Lâm Mạc nhướng mày, chỉ là đơn thuần hỏi.
"Ừm, để nhìn cho rõ." Lệ Trì hạ ánh mắt.
Lâm Mạc thuận theo tầm nhìn của hắn, tự vén vạt áo lên ngây ngô cười: "Thế này mới rõ."
Con ngươi Lệ Trì tối đen, mở miệng dụ dỗ: "Chúng ta chơi trò chơi trên giường nhé?"
"Lại chơi trò chơi?" Lâm Mạc cong môi, thái độ không vui.
Chơi trò chơi rất mệt.
"Chơi một lần thôi, nghe lời, nhé?" Giọng nói Lệ Trì khàn đục, một chân quỳ gối bên giường, chậm rãi áp sát Lâm Mạc.
Lâm Mạc nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý: "Chơi cũng được, nhưng phải nghe theo em, không nghe theo anh."
"Được, em muốn chơi thế nào tôi cũng nghe theo." Lệ Trì tiếp tục dỗ dành.
Hắn liếm môi, ánh mắt như có ngọn lửa nhen nhóm, nâng tay vuốt má Lâm Mạc, dần dần trượt xuống cổ...!Giây tiếp theo, tầm mắt đảo lộn, hắn bị quật ngã sấp trên giường.
Đầu tiên là sửng sốt, sau đó hứng thú nở nụ cười: "Mạc Mạc chủ động vậy sao?"
Lâm Mạc ánh mắt sáng ngời, ngồi khóa trên lưng Lệ Trì nói: "A Trì, để em cưỡi* anh!"
...!
Đồng Trạch ngồi trên ghế sofa mềm mại, miệng ngậm kẹo que tay bấm bàn phím chơi điện tử, nghĩ thầm đám nam nhân theo đuổi Mạc ca kia chẳng có ai là đèn cạn dầu cả.
Đương nhiên, Lệ ca của cậu ta cũng không cạn.
Nếu đấu đơn 1x1 khẳng định ngang ngửa, nhưng hiện tại Lệ ca của cậu ta một mình đấu lại cả nhóm, nếu như bị tìm đến cửa liệu có đối phó nổi không?
Đồng Trạch nghĩ lại nghĩ, cậu ta vì hạnh phúc của Lệ ca mà phải hao tâm tổn sức, lúc quay về phải lái xe vòng vèo chọn đường xa nhất, trước khi đến quán net lại thuê thêm một người lái hộ đưa cậu đi hóng gió quanh thành phố, cả đêm chưa nghỉ chân.
Chịu đựng ánh mắt như đang nhìn một kẻ tâm thần, Đồng Trạch thản nhiên tiến vào quán net chơi game nửa tiếng đồng hồ, đồng thời gọi thêm một đống đồ ăn vặt.
Thầm nghĩ, trên xe có lắp đặt máy làm nhiễu sóng, sẽ không dễ dàng tìm ra tung tích, chờ đám người kia đuổi đến nơi có lẽ đã sang ngày mới.
Nghĩ xong, Đồng Trạch hết sức yên tâm tiếp tục cắn kẹo que, phấn khởi đánh tiếp ván game.
Đột nhiên, vài thân ảnh cao to hắc ám vây xung quanh cậu ta.
"..."
Giải Chước nở một nụ cười "lương thiện", xách cổ áo Đồng Trạch lôi người đứng dậy: "Nào, bạn học nhỏ, nói cho tôi biết Lệ Trì đang ở đâu?"
Tai nghe rơi xuống, game over!
Đồng Trạch chậm rì rì nói: "Tôi...!Nếu tôi không nói thì..."
"Ha." Mạnh Kỷ Nhung cười khẽ.
Trạm Văn Sương ôm cánh tay đứng cạnh, ánh mắt lạnh lùng.
Đường Diễn Sơ và Tịch Tấn Khiêm khẽ co duỗi các ngón tay, tựa hồ đã không nhẫn nại được nữa.
Trọng Nính: "Thành thật chút sẽ giữ được cái mạng nhỏ."
Đồng Trạch: Không, cậu không thể phản bội Lệ ca!
Giải Chước: "Tôi đã bao toàn bộ quán net, nếu không vội thì chúng ta có cả đêm để "thương lượng"."
Đồng Trạch nhìn xung quanh, sợ run cả người.
Trọng Nính lộ ra nụ cười "như ánh bình minh", lấy ra một cọc thẻ cứng, nói: "Nếu cậu thẳng thắn khai ra, chúng tôi cũng không bạc đãi cậu.
Cả đêm nay quán net này là của một mình cậu, không chỉ vậy, nhìn thấy đống thẻ này không, một năm tiếp theo miễn phí chơi game không giới hạn thời gian, đồ ăn vặt nước ngọt đã được bao gồm."
"Tôi, tôi nói! Tôi sẽ khai hết!"
Lệ ca, thực xin lỗi! Em phải phụ lòng anh rồi!
Thế lực kẻ thù quá cường liệt, không chỉ đe dọa cưỡng ép mà còn tặng cả một viên đạn bọc đường, không thể trách chủ nghĩa tư bản tham lam, chỉ có thể buông súng đầu hàng.
Anh yên tâm, em cầu nguyện cho anh bằng cả tấm lòng này.
edit bihyuner.
beta jinhua259
Đồng Trạch cất kỹ cọc thẻ, miệng nhai khoai tây rồm rộp, tiếp tục hưởng thụ quán net được bao trọn cả đêm.
Trải qua nửa buổi gây sức ép, truy lùng, tìm người, mò địa chỉ...!
Đứng trước cửa căn biệt thự, Giải Chước khẩn trương cho người phá khóa.
Thợ khóa nửa đêm được một vị đại gia gọi đến, lắp bắp: "Các vị...!Các vị đều ở cùng với nhau sao?"
Mạnh Kỷ Nhung cười nói: "Đúng vậy, để tiết kiệm tiền ấy mà."
"...!Mà không ai mang theo chìa khóa?"
"Ừm, chính là không may vậy đấy."
"..."
Thợ khóa không biết đáp lời thế nào, tay nghề mười mấy năm không được phát huy tác dụng, bởi vì vị đại gia kia yêu cầu ông dùng kìm phá khóa bẻ gãy càng nhanh càng tốt, mở được cửa xong cũng không cần thay khóa mới, trực tiếp trả gấp 10 lần tiền công rồi cho người về.
Thợ khóa mang theo một đầu đầy dấu chấm hỏi ra về.
Trọng Nính nghi hoặc: "Tiếng phá cửa lớn như vậy? Lệ Trì vì sao không phản ứng?"
Vì không ở trong nhà? Hay là vì...!
Nghĩ tới khả năng còn lại, sắc mặt Trọng Nính thay đổi, vội vàng chạy vào trong.
Đường Diễn Sơ và những người còn lại cũng theo sát.
Sau đó bọn họ đứng hình ở phòng khách, sửng sốt không nói nên lời.
Lệ Trì đang đứng trong phòng khách, một mắt xanh tím, khóe miệng rách chảy máu, bên hông bị hai cái chân trắng nõn khóa chặt, người kia bám trên lưng hắn, chôn mặt vào gáy ngủ đến ngon lành.
"Tiểu Mạc?" Trạm Văn Sương nhẹ giọng hô lên.
"Ưm..." Người trên lưng Lệ Trì phát ra âm thanh vô thức, hai mắt vẫn nhắm nghiền, cọ cọ đầu chép miệng.
Lệ Trì đứng nguyên tại chỗ, còng lưng không dám nhúc nhích, cùng nhóm người kia yên lặng đối diện.
Nửa ngày sau hắn mới giật giật khóe miệng, cười méo mó: "Ôi, ba giờ sáng còn phá cửa nhà người ta."
Nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, đại khái từ khi bọn họ bắt đầu náo loạn ngoài cổng hắn đã nghe thấy động tĩnh rồi.
Mạnh Kỷ Nhung nhìn vết rách trên miệng Lệ Trì, ngữ khí có chút đạm mạc: "Cậu làm gì Mạc Mạc rồi?"
Lệ Trì: "Anh nên hỏi là Mạc Mạc làm gì tôi rồi."
Giải Chước: "Ồ, vậy em ấy làm gì cậu?"
Lệ Trì: "Như các anh thấy thôi, em ấy cưỡi tôi!"
"..."
Nếu không tận mắt chứng kiến cảnh trước mặt, chỉ bằng câu nói kia bọn họ nhất định đã xông lên động thủ.
Giải Chước nhìn con mắt thâm tím của Lệ Trì, phì cười: "Bị đập hả?"
Lệ Trì cười lạnh, đúng là bị đập, hắn không còn gì để nói.
Chuyện khá phức tạp, khi Lâm Mạc ngồi trên lưng hắn, Lệ Trì cho rằng mình sắp lên thiên đường rồi.
Nhưng mà mọi việc lại không như hắn dự liệu, thậm chí còn cua gắt đến nỗi hắn trở tay không kịp.
"Cưỡi" là động từ có nhiều nghĩa.
Mỗi khi hắn không nghe lời sẽ được lĩnh giáo công phu của