Khâu Ninh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Sau khi thoát trò chơi vào tối qua, vì cơn buồn ngủ mãi không tới nên anh dứt khoát mở một bộ phim nước ngoài ra xem.
Bộ phim quá mức xuất sắc cho nên đến lúc anh còn chưa đã thèm mà tắt đi thì đã là 3 giờ sáng.
Khâu Ninh vùi mặt vào gối đầu, chuông điện thoại vẫn vang lên như không biết mệt.
Anh chỉ đành sờ nó, hữu khí vô lực mà mở mắt ra nhìn.
(hữu khí vô lực: có lòng nhưng chẳng có sức.)
“Lão Tống à, anh định đoạt mạng chó của em đấy à?”
Ngữ khí đối phương rất kích động, cứ như vừa mới trúng xổ số 500 vạn: “Đừng ngủ nữa, dậy đi làm!”
“Hôm nay em nghỉ.”
“Nghỉ nghỉ nghỉ, nghỉ cái beep!” Tống Quốc Tài nhịn không được mà mắng một câu thô tục, ngữ khí kích động: “Tất tổng cho cậu vào lại danh sách bồi dưỡng!”
Ố?
Khâu Ninh bật dậy kiểu cá chép lộn mình: “Anh đùa em à?”
“Tôi ăn no rửng mỡ à mà đùa cậu!” Tống Quốc Tài nói: “Dù sao cũng không biết vì sao lại như vậy, chỉ cần là người đến muộn ngày đó có đánh báo cáo lên thì cơ bản đều lấy lại được cơ hội đã mất.”
Kinh hỉ tới quá bất ngờ, Khâu Ninh nhíu mày: “Thế sao người của bộ phận nhân sự chưa gọi điện thoại cho cháu?”
“Sao lại không gọi, tự cậu xem lịch sử cuộc gọi đi, nếu không phải bởi vì cậu cứ không nhấc máy thì người ta cũng chẳng cần tìm đến tôi đâu.” Đầu kia thúc giục nói: “Nhanh chóng sắp xếp chạy tới công ty báo danh đi!”
Khi cúp máy, Khâu Ninh còn hơi ngơ ngẩn.
Anh click mở lịch sử cuộc gọi, quả nhiên thấy có một cuộc gọi nhỡ vào nửa giờ trước.
Khi đó anh còn đang mơ thấy hàng xóm đang trang hoàng nhà cửa, trong đầu đủ các loại âm thanh loảng xoảng lẻng xẻng ầm ĩ.
Khâu Ninh vẫn hơi ngơ ngác.
Hành Cẩn, là cậu sao?
Cá chép gấm (cẩm lý) chuyển thế hả?
Khi đến công ty, Tống Quốc Tài đã gấp đến độ đi lòng vòng tại chỗ.
“Tổ tông, cậu mà không tới nữa thì tôi thật sự phải đi tìm cậu!”
Khâu Ninh đã thay thành một thân tây trang phẳng phiu, thắt cà vạt một cách hợp lý, trông càng thành thục ổn trọng hơn so với bình thường, chân dài đi lên vài bước: “Tới rồi.”
Bộ phận thị trường ở lầu 17, người tiếp đãi bọn họ là một cô gái trẻ tuổi, mặc một bộ đồng phục thư ký trong rất giỏi giang, nói chuyện nhẹ nhàng dễ nghe.
Viên chức học tập tới từ các khu đang tụ lại một chỗ, nhét đầy toàn bộ phòng họp, giám đốc bộ phận thị trường ở tổng bộ gọi là Lê Ngôn, là một vị nữ cường nhân hơn 30 tuổi, trang điểm tinh xảo xinh đẹp, giữa mi mày lộ ra sự mạnh mẽ.
Không biết có phải là ảo giác của Khâu Ninh hay không, khi anh vào cửa hình như cô ấy đã liếc anh một cái.
Tập đoàn MR rất lớn, công việc bên trong cũng được phân chia rõ ràng.
Bộ phận của Khâu Ninh chủ yếu là nghiên cứu và điều chỉnh theo thị trường, kế hoạch buôn bán hoặc kế hoạch quảng cáo.
Lê Ngôn cũng không nói lời vô nghĩa, nói sơ bộ về kế hoạch của sáu tháng cuối năm, có những sản phẩm nào sắp đưa ra thị trường, mục tiêu khách hàng là nhóm người nào, để cho các tổ nhỏ đưa ra phương án tiến hành hợp lý.
Đây đều là những chuyện đã quen làm khi ở cương vị ban đầu, thay đổi hoàn cảnh cũng không cảm thấy hoảng loạn, trừ việc hội nghị dài dòng buồn tẻ thì không có gì khó chịu.
Sau khi ra khỏi phòng họp đã là giờ cơm trưa, Khâu Ninh và Tống Quốc Tài đi vào nhà ăn tổng bộ, sau khi lấy xong đồ ăn thì lựa chỗ ngồi xuống.
“Cũng không biết thằng nhóc con nhà cậu có cái vận cứt chó gì, cơ hội mất đi rồi còn lấy lại được.” Tống Quốc Tài nhìn anh chăm chú, trong mắt ẩn chứa vẻ khó hiểu.
Khâu Ninh nâng nâng khóe miệng: “Tối qua em đã bái một chú cá chép gấm.”
Tống Quốc Tài không tin vào thần phật này nọ, nghe vậy liền trừng mắt liếc anh một cái.
Khâu Ninh nhấc tay đầu hàng: “Loại bỏ hết những tập tục phong kiến mê tín, tạo xã hội mới văn minh tiến bộ.”
Lúc này Tống Quốc Tài mới vừa lòng một chút, đột nhiên quan tâm đến việc lớn đời người của anh: “Gần đây có quen cô bạn nào không?”
Khâu Ninh bưng bát canh lên nhẹ nhàng thổi một chút: “Đàn ông nên phấn đấu vì sự nghiệp, nếu không thì chẳng có cô nào thèm để ý đến mình đâu.”
“Hừ,” Tống Quốc Tài hất cằm về phía sau lưng anh, “Bên kia không phải có mấy cô sao?”
Khâu Ninh quay đầu lại nhìn theo, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt lặng lẽ liếc qua đây của ba cô gái.
Tầm mắt chạm vào nhau, đối phương sửng sốt.
Một trong ba cô gái là người anh mới gặp cách đây không lâu, chính là cô gái trẻ tiếp đón bọn họ.
Không nghĩ tới sẽ bị phát hiện, cô gái đỏ bừng mặt trong nháy mắt, bạn tốt còn đang ở bên cạnh kích động nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Khâu Ninh xấu hổ mà cười một cái, quay đầu lại.
Không bao lâu, bên cạnh anh đột nhiên xuất hiện thêm một bóng dáng thon thả.
“Anh đẹp trai ơi.”
Bàn này của họ chỉ có hai người, một người là chú Tống, một người là Khâu Ninh, gọi ai không cần nói cũng biết.
Khâu Ninh chỉ đành ngẩng đầu lên, lễ phép cười: “Xin chào.”
Cô gái bước tới là bạn tốt của cô nàng ban nãy, cầm di động trong tay, hào phóng nói: “Thêm Wechat đi?”
“Không được rồi.” Khâu Ninh xin lỗi nói: “Bạn gái tôi không thích người khác thêm WeChat với tôi, thật xin lỗi.”
Đối phương rõ ràng rất bất ngờ, nhưng cô phản ứng lại rất mau, kiên trì nói: “Không sao, bạn tôi là đồng nghiệp cùng bộ phận với anh, về sau có việc thì cũng dễ liên hệ hơn.”
Khâu Ninh còn chưa cự tuyệt lần nữa, Tống Quốc Tài ngồi bên cạnh đã chém ngay một đao: “Cậu có bạn gái lúc nào đấy?”
Ánh mắt bạn tốt liền sáng bừng lên.
“……”
Khâu Ninh ngoài cười trong không cười nhìn ông: “Mới vừa quen thôi, cao lãnh, âm thanh ngự tỷ, không được sao?”
Tống Quốc Tài nhíu mày, “Tôi chưa gặp bao giờ.”
Đương nhiên anh chưa thấy qua rồi.
Em nói luyên thuyên mà.
“Chờ khi nào cô ấy đi công tác về em sẽ mang đến cho anh thấy.” Mặt Khâu Ninh lạnh te, một lần nữa nói xin lỗi với cô gái trẻ bên cạnh: “Thật sự xin lỗi, trừ khi công việc yêu cầu, tôi không muốn làm cô ấy không vui.”
Sau khi cô bạn tốt thất vọng rời đi, Tống Quốc Tài hoài nghi nhìn anh: “Không phải cậu nói không có cô gái nào để ý đến cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Tống Quốc Tài: “Vậy sao cậu có bạn gái?”
“Ánh mắt cô ấy không tốt, không được?”
“Được.” Tống Quốc Tài gật đầu một cái: “Bao giờ chuyến công tác của cô ấy kết thúc, tôi sẽ đặt một bàn cơm, đến lúc đó mời cô ấy dùng bữa.”
“Không biết, mới đi chưa được bao lâu.”
“Nếu không gặp mặt được, tôi nói với cô ấy mấy lời cũng có thể chứ?”
Khâu Ninh: “?”
Anh còn chưa kịp phản bác, đã thấy Tống Quốc Tài cười lạnh một tiếng: “Nếu không, chắc tôi phải giao WeChat của cậu cho cô bé vừa rồi mới được.”
Khâu Ninh “……”
Móe.
Anh chỉ là một con hồ ly nhỏ, sao lại chơi được với một con cáo già bậc này nhỉ.
Sơ ý.
Tất Dục Cẩn ra khỏi phòng tắm, trên người còn khoác áo tắm dài, lộ ra một chút cơ ngực rắn chắc và xương quai xanh hãm sâu, đai lưng tùy ý quấn quanh hông, phác họa ra vòng eo thon chắc, xuống dưới nữa là đôi chân thon dài hữu lực, mỗi một bước đi đều có thể cảm nhận được sức mạnh cơ bắp ẩn chứa.
Trên người hắn vẫn mang nhiệt độ phòng tắm, cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn, mở cửa sổ sát đất ra.
Khách sạn ven biển, gió biển ban đêm thổi tới xua đi cái oi bức trong nhà.
Di động sáng lên, Tất Dục Cẩn cầm lấy nhìn.
【 Hứa Chí Vũ: Cậu tới Á thị? 】
【 Hứa Chí Vũ: Sao không nói một tiếng, tôi đón gió tẩy trần cho cậu.
】
【 Cẩn: Đi công tác.
】
Đối phương lập tức gọi video qua đây.
Tất Dục Cẩn ấn nghe, mặt vô biểu tình: “Nói.”
Trong hình, một người đàn ông diện mạo anh tuấn đang tùy ý dựa vào sô pha, bối cảnh là một quán KTV, cặp mắt đào hoa kia nửa híp, nói: “Đã một khoảng thời gian không gặp rồi, sao cậu vẫn chưa xấu đi?”
Tất Dục Cẩn liếc hắn một cái, lạnh lạnh nói: “Bởi vì tôi không túng dục.”
Hứa Chí Vũ há một tiếng, ghét bỏ nói: “Người đã 32 tuổi ơi, thứ kia của cậu đã dùng lần nào chưa?”
Hai người đã quen nhau rất nhiều năm, khác hẳn với tính tình thanh lãnh của Tất Dục Cẩn, Hứa Chí Vũ chính là một hoa hoa công tử ăn cả nam lẫn nữ, đi đến đâu là thả thính đến đó, cố tình lớn lên lại không kém, trong túi còn có tiền nên đến nay còn chưa bại trận lần nào.
(hoa hoa công tử: chàng trai đa tình, phóng túng)
Tất Dục Cẩn cầm di động đi tới bàn làm việc, trên bàn có một chiếc laptop màu bạch kim, hắn click mở giao diện, 《 Thất giới 》 đã download 98%.
Nghe bạn tốt nói vậy cũng không tức giận, hỏi lại: “Nhàn vậy hả, có công mài sắt có ngày nên kim, về hưu rồi?”
“Cậu mới về hưu, cả nhà cậu đều về hưu, ông nội đây vẫn còn sinh long hoạt hổ lắm nhé!” Hứa Chí Vũ cả giận: “Ngược lại là cậu, muốn tôi tìm cho hai người để thoải mái tí không, dù sao phải sinh hoạt với tay phải cũng buồn chán mệt mỏi lắm.”
Tất Dục Cẩn chỉ đơn giản nói một chữ: “Biến.”
Internet của khách sạn tốt, hàn huyên trong chốc lát như vậy, 2% còn lại cũng được tải xong.
“Cúp.”
“Ai, đừng!” Hứa Chí Vũ nói: “Sốt ruột cái gì, đến đây chơi tí đi, tôi gọi tài xế đến đón cậu.”
“Không rảnh.”
“Hợp đồng giữa cậu với Gia Văn không phải đã ký xong rồi sao, không rảnh là lừa ai hả.”
Tất Dục Cẩn nhíu mày: “Sao cậu biết?”
Hứa Chí Vũ hừ một tiếng: “Con út của tổng giám đốc Gia Văn cũng đang ở đây, còn đang lôi chuyện ký được hợp đồng với cậu ra để khoác lác khắp nơi, không biết còn tưởng tự nó đi ký được.”
Gia Văn là do con trai cả cầm quyền, con trai út là con riêng được đón từ bên ngoài về, nghe nói hai người thật sự không hợp nhau.
Tất Dục Cẩn không có hứng thú với ân oán hào môn, chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc buôn bán của hắn thì người khác như nào cũng được.
“Không đi.”
Hứa chí vũ thở dài: “Được rồi, cậu là người bận rộn...!Bên cậu có tiếng gì thế?”
《 Thất giới 》 đã mở ra, đang trong trạng thái khởi động lại.
“Trò chơi.”
“Trò ——” Hứa Chí Vũ trợn mắt há hốc mồm, biểu tình như gặp quỷ: “Trò chơi?!”
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng.
“Không phải, đợi chút, đợi chút!” Hứa Chí Vũ tiêu hóa một chút, hình tượng cậu ấm nhẹ nhàng cũng không cần, mắt đào hoa trừng thành chuông đồng: “Hạ phàm rồi, Tất Dục Cẩn.
Chơi trò gì thế? Là trò cháu ngoại