Bùi tổng suýt chút nữa thì bị anh rống thành X héo, cả người đều ngơ ngác.
Khâu Ninh đã ngồi xuống một lần nữa, bình tĩnh mà đặt loa trong tay lên bàn, cười xán lạn: “Bùi tổng, đủ rõ ràng chưa?”
Biểu tình của người đàn ông bụng dạ nông cạn như muốn nứt ra, cả khuôn mặt đều tức đến đỏ bừng lên, ông ta chưa bao giờ phải chịu loại sỉ nhục này!
“Đây là thái độ của MR các cậu???” Ngực Bùi tổng phập phồng kịch liệt, “Ba” một phát đứng bật dậy từ trên ghế: “Chẳng hợp tác gì nữa hết! Cút!”
Tuy rằng trong lòng Tống Quốc Tài không thích Bùi tổng, nhưng dù sao đối phương cũng là đối tượng hợp tác, chỉ có thể vứt bỏ mặt mũi mà cười làm lành: “Bùi tổng, Khâu Ninh không có ác ý...”
“Ông xem tôi là đồ ngu hả!” Ông ta tức điên rồi, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào cái loa trên bàn, muốn nhỏ tiếng bớt đi cũng không nhỏ được: “Thứ này, thứ này...!Thế mà lại lấy ra để rống vào mặt tôi, vậy là không có ác ý hả?”
“Bùi tổng, nếu ngài tức thì có thể rống ngược lại tôi, rống vào lỗ tai tôi cũng được, tôi tuyệt đối không tránh né.” Thanh âm Khâu Ninh nhàn nhạt, ánh mắt sạch sẽ không sợ hãi: “Nếu ngài nghe không rõ, chúng ta có thể điện thoại, video...!Thậm chí giao lưu bằng chữ viết cũng được, nhưng MR không có truyền thống cười làm lành.”
Bùi tổng xanh cả mặt, cắn răng: “Cười làm lành cái gì……”
“Chúng tôi đại biểu cho tổng bộ MR tới hợp tác cùng ngài lần này, sau đó sẽ báo cáo trực tiếp với Tất tổng, nói chung là không thể làm mất mặt tập đoàn.” Khâu Ninh nói: “Đôi bên đều cần phải tôn trọng nhau, Bùi tổng có thể ngồi vào vị trí ngày hôm nay, khẳng định phải nhìn thấu điểm này hơn một nhân viên bé nhỏ như tôi.”
Ngữ khí của anh mềm đi chút: “Nếu như Tất tổng hỏi tôi về chi tiết việc đàm phán, tôi nói cũng không nên lời...!Dù sao cũng không thể nói là Bùi tổng coi trọng người MR nhỉ, nếu nói ra thì chắc chắn người ta sẽ khua môi múa mép nói ngài không coi MR ra gì, vậy không phải là tổn hại đến anh danh của ngài sao?”
Ngàn xuyên vạn xuyên, mông ngựa xuyên không thủng, Bùi tổng hừ một tiếng, cũng chẳng liếc anh một cái: “Biến.”
Khâu Ninh đưa mắt ra hiệu với Tống Quốc Tài.
Người sau hiểu rõ, thở dài nói: “Bùi tổng ngài có điều không biết, trong tổ chúng tôi cũng cạnh tranh kịch liệt đối với lần hợp tác này, một đoàn đội khác đã tới trung tâm thương mại Bách Thịnh để đàm phán...”
Sắc mặt Bùi tổng lạ đi: “Bách Thịnh?”
Tống Quốc Tài không tiếp lời mà chỉ nói với giọng điệu tiếc nuối: “Hôm nay đã đắc tội Bùi tổng nhiều rồi, cũng không trông cậy rằng có thể hợp tác về sau được nữa, vậy hai người chúng tôi xin cáo từ trước.”
Nói xong hai người liền bắt đầu thu thập tập công văn.
Sắc mặt Bùi tổng ngày càng khó coi, sao ông ta có thể quên được rằng MR tài lớn thế mạnh, căn bản là không cần bám dính lấy một đối tác là ông ta.
Mắt thấy hai người sắp sửa đi ngay, nhưng sự tức giận trong lòng kia thật sự là ông ta nuốt không trôi, sắc mặt cứng đờ không mở miệng.
Khâu Ninh thấy thế, tự mình rót một ly trà, chuyển đến trước mặt Bùi tổng, cười nói: “Bùi tổng, vừa nãy là tôi không đúng, tôi xin lỗi ngài, muốn đánh muốn chửi tùy ngài, nếu còn chưa hết giận thì tôi xuống lầu mua cho ngài mười cái loa, ngài cứ việc hét vào tai tôi, ngài đừng tức giận mà hại thân.”
“Tôi vừa rồi cũng chỉ là sốt ruột, không thể nói đàng hoàng với ngài, dù sao chúng tôi cũng đại diện cho mặt mũi MR, thật sự không bất chấp tất cả được.”
Bùi tổng không nói chuyện, cơn tức trong lòng khó tiêu, vẫn còn làm giá.
Tống Quốc Tài nói tiếp: “Bùi tổng nếu để mắt tới MR, trước hết không bằng ngài cứ xem dự án của chúng tôi trước, nếu vẫn cảm thấy không được, không muốn thấy mặt chúng tôi nữa thì chúng tôi lại biến, được chưa?”
Nhã gian an tĩnh trong chốc lát, người làm ăn không chỉ cần mỗi mặt mũi, chỉ dựa vào phế liệu đầy đầu thì không làm được mối làm ăn lớn, đối phương cho bậc thang đi xuống thì cứ vậy xuống theo là được.
Bùi tổng ngồi xuống, uống một ngụm trà Khâu Ninh đưa tới: “Gọi trợ lý và bí thư của tôi vào.” Rồi lại chỉ vào Tống Quốc Tài: “Ông tới nói.”
……
Sau khi vứt bỏ mấy cái tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu, Bùi tổng trở nên vô cùng đanh đá chua ngoa trên phương diện bàn chuyện làm ăn, cái đề nghị nào cũng chọc thẳng vào điểm yếu, hai bên anh tới tôi đi nói hết cả buổi sáng.
Sau khi định ra phương hướng hợp tác đại khái và quyết định phương án làm việc xong thì cũng đã tới thời gian dùng cơm trưa.
Tống Quốc Tài đề nghị đúng lúc: “Gần đây có một nhà hàng cá nướng đặc biệt nổi tiếng, tôi đã hẹn bàn xong, mong Bùi tổng cho mặt mũi.”
“Không cần.” Cặp mắt tam giác của Bùi tổng liếc Khâu Ninh một cái: “Cơm này tôi sợ không tiêu hóa nổi, các công việc còn lại các ông đổi người tới bàn bạc đi, tôi sợ bị chọc ra bệnh tim.”
Khâu Ninh rũ mắt xuống, không nói chuyện.
Tống Quốc Tài chợt lộ vẻ xấu hổ, nhưng đã phản hồi lại rất nhanh: “Được, chờ lúc ký xong hợp đồng nhất định sẽ uống hai ly cùng ngài.”
Hai người đứng dậy tiễn Bùi tổng ra cửa, cho đến tận khi bóng dáng biến mất ở thang máy.
“Cậu thật là...” Tống Quốc Tài thở dài, quay đầu tiếc nuối mà vỗ vai Khâu Ninh: “Đừng để trong lòng.”
Chú đang nói về việc thay đổi người bàn tiếp hạng mục.
“Không để trong lòng, dù sao công trạng vẫn ở tổ chúng ta.” Khâu Ninh còn có thể nói giỡn: “Cũng may là em, chứ nếu đổi một cô gái tới thì dù có lý cũng không nói ra được.”
“Cậu luôn nhìn theo hướng tích cực.” Tống Quốc Tài nói, sau đó lại nhíu mày nhìn cái loa trong tay anh: “Cậu lấy cái này từ đâu ra?”
Khâu Ninh giơ lên quơ quơ trước mặt chú: “À, cái này à, mượn của một bác trai lái xe ba bánh trong quảng trường.”
“Chuyện khác không làm được, gây sự thì giỏi nhất.” Tống Quốc Tài lắc đầu: “Đi ăn cơm đi, bàn cũng đã đặt rồi.”
“Được, anh đi trước đi, em đi toilet.”
Toilet trong quán trà cách nhã gian của bọn họ hơi xa, Khâu Ninh ngoặt hai khúc cong mới đến.
Buổi sáng anh không uống nhiều nước lắm, cũng không muốn đi WC, không có người khác ở trước mặt, rốt cuộc sự chán ghét trên mặt anh không giấu nổi nữa: “Ngu ngốc...”
Thở ra một hơi, Khâu Ninh chịu đựng cảm giác ghê tởm cuồn cuộn trong dạ dày, mở vòi nước ra rửa tay, như vậy còn ngại chưa đủ, lại xịt một đống nước rửa tay ra xoa xoa tẩy tẩy, hận không thể xoa bay một tầng da trên tay phải ra.
Làm ở vị trí này lâu như vậy, không thể nói là thường xuyên gặp phải những cái đó, nhưng cũng không tính là ít.
Đối xử với mấy con dê già mà còn tử tế được mới là lạ, mình càng dễ tính thì càng bắt nạt, nếu bản thân không giãy giụa thì chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?
Uống rượu, ăn cơm, sau đó đi khách sạn.
Không đi thì không hợp tác nữa.
Không hợp tác thì không thể báo cáo kết quả công tác.
Lúc xuống lầu tìm loa, anh đã chuẩn bị tinh thần phá hỏng việc hợp tác, cùng lắm thì đi gặm cục xương cứng trung tâm thương mại