Tòa nhà Hoa Nam nằm trong khu trung tâm, đối diện là khu thương nghiệp phồn hoa, các cửa hàng nhãn hiệu xa xỉ nằm san sát nhau, biển người tấp nập như nước chảy.
Khâu Ninh đi theo đoàn người Tất Dục Cẩn vào thang máy chuyên dụng, tới lầu 37.
Hôm nay ông chủ mặc một bộ âu phục sọc đen, áo gile bên trong cùng màu với áo khoác ngoài, áo sơ mi màu trắng phối với cà vạt màu cà phê, vai rộng chân dài, bước đi từng bước, còn có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bắp rắn chắc tinh xảo trên đùi.
Ánh mắt Khâu Ninh cầm lòng không đậu mà đặt mãi ở nơi đó.
Người dẫn đầu nhóm người đang đi về phía trước đột ngột dừng lại, nhóm người theo sau cũng ngừng lại theo.
Khâu Ninh ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt Tất Dục Cẩn liếc qua đây.
Anh lập tức giật mình một cái.
?
Có mắt sau gáy sao?
Tần Kiêu cũng quay đầu nhìn theo, hơi ngơ ngác: "Tất tổng, làm sao vậy?"
Tất Dục Cẩn rời mắt, xoay người tiếp tục đi về phía trước: "Không sao."
Chờ đến khi không còn bị ánh mắt như đèn pha kia chiếu vào nữa, Khâu Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Mé, nhất định là do chơi game nhiều quá, tự dưng nhìn chằm chằm chân ông chủ mình, anh đúng là bị cái gì rồi chứ chẳng bình thường.
Thư ký của Tề tổng đã sớm chờ từ trước, vừa thấy bọn họ là nhanh chóng tươi cười chào đón.
Sau khi hàn huyên, thư ký có chút khó xử mà nhìn nhóm người theo sau, nhẹ giọng nói: "Tề tổng có lời muốn nói riêng với Tất tổng."
Tất Dục Cẩn hiểu ý, gật đầu, nói với Tần Kiêu: "Cậu dẫn họ tới phòng họp chờ tôi."
Đêm qua Khâu Ninh không an giấc, lúc này thấy hơi uể oải, sau khi vào phòng họp ngồi liền uống nước không ngừng, muốn mình tỉnh táo hơn một chút.
Tống Quốc Tài ngồi bên cạnh anh, nhìn bộ dạng này của anh nên thò qua nhẹ giọng bảo: "Không bằng cậu hắt nước lên mặt mình ý, hiệu quả hơn nhiều."
Anh đứng bật dậy.
Thấy sắc mặt anh không tốt, chú Tống vui vẻ: "Sao, muốn hắt nước lên mặt tôi à?"
"Em vào toilet một chuyến." Khâu Ninh vỗ vai chú: "Không hắt, em biết tôn trọng người lớn tuổi."
Trên đường đi, Khâu Ninh móc di động ra nhìn một lúc.
Trên WeChat, trừ đồng nghiệp gửi nội dung công tác, một tin nhắn dư thừa cũng không có.
Anh mở khung chat với người liên hệ gần nhất ra, lên lên xuống xuống đánh mấy chữ, lại không biết nên nói điều gì.
Tối qua sau khi nói về đề tài gặp mặt xong, hai người liền thoát khỏi trò chơi, Hành Cẩn hình như vẫn đang bận.
Khâu Ninh bỗng nhiên phản ứng lại, hình như Hành Cẩn chưa từng nói gì về sinh hoạt trong hiện thực của "cô ấy".
Bây giờ hai người muốn gặp mặt, dù anh có hỏi một câu thì cũng không phải quá đáng lắm nhỉ?
- -
Cái ly trước mặt Tất Dục Cẩn lại được Tề tổng rót đầy trà, "Đại hồng bào cực phẩm, con gái tôi cố tình mang về cho tôi từ núi Vũ Di đấy."
(Vốn được biết đến là một trong Thập Đại Danh Trà nổi tiếng trong giới trà đạo, Đại Hồng Bào hay còn gọi là Nham Trà Vũ Di thuộc dòng trà Oolong, có lúc đạt mức giá kỷ lục: 1.2 triệu đô cho mỗi kg – là thức trà đắt nhất thế giới)
Làn khói lượn lờ bốc lên từ ly trà nhỏ, hương khí nồng đậm dài lâu.
Ông chủ Hoa Nam đam mê uống trà và nghệ thuật trà, lúc trẻ còn từng học với thầy giáo nổi danh, điều này cũng không phải bí mật gì trong vòng.
Tất Dục Cẩn phẩm một ngụm trà, khen: "Thuần hậu ngọt thanh, là trà ngon."
Tề tổng vui hớn hở cười một tiếng: "Vẫn là uống trà với cháu thích hơn, cho lão Lý với lão Trần uống chả khác nào đàn gảy tai trâu phí phạm của trời, lần trước tới chỗ bác còn định ôm hộp Thiết Quan Âm mà cháu đưa cho bác đi, hừ, tưởng bở."
Đều là trưởng bối của mình, Tất Dục Cẩn không tiếp tục đề tài này, vẻ mặt hắn nhàn nhạt, giọng điệu lại tràn ngập tôn kính: "Tề tổng muốn gặp riêng cháu vì chuyện gì?"
"Một chút việc tư." Tề tổng dựa vào sô pha, tinh tế đánh giá người trẻ tuổi trước mặt.
Năm đó Thích thị gặp đại nạn, MR ăn bữa nay lo bữa mai, tất cả mọi người đều cho rằng lại có hai ngôi sao sáng giới thương nghiệp phải ngã xuống, ai ngờ lúc này một người trẻ mới hai mươi tuổi đứng dậy, không chỉ kéo lại Thích thị và MR từ vách núi cheo leo, còn phát triển càng ngày càng lớn mạnh, làm mọi người sốc đến rớt mắt kính.
Tề tổng cũng không ngoại lệ, chân tay của ông mau, là người đầu tiên quyết định hợp tác với Tất Dục Cẩn – người vừa mới nhậm chức, tuy không tính là đưa than ngày tuyết nhưng cũng trợ giúp rất nhiều trong quá trình phát triển của MR và Thích thị.
Tất Dục Cẩn nhìn có vẻ rất lạnh nhạt nhưng vẫn nhớ rõ phần tình cảm này của ông, là một đứa trẻ thiện lương tốt bụng.
"Hôm nay cháu tròn 33 tuổi nhỉ?"
Tất Dục Cẩn nhướng mày, hiểu ra trong nháy mắt, khẽ cười đáp: "Ba mẹ cháu gọi điện cho bác để giục cháu kết hôn?"
Hai bên đã giao thiệp mười mấy năm nay, tình nghĩa đã không chỉ còn là lợi ích giữa thương nhân với nhau.
Giống như những bậc phụ huynh bình thường khác, từ khi hắn tròn 30 tuổi đã liên tục nghe mẹ lải nhải bên tai, chỉ sợ hắn bận việc mà làm chuyện chung thân đại sự của mình chậm trễ.
Nhưng hắn luôn là người rất có chủ kiến, cha mẹ Tất cũng không có biện pháp với hắn, chỉ là ngẫu nhiên đề xuất này nọ, gặp được người thích hợp liền nắm chặt cơ hội.
Tất Dục Cẩn nhẹ như không đáp: "Thích Lâm còn chưa thành niên, con là người giám hộ của nó, phải phụ trách với nó, không có tâm sức đi làm chuyện khác."
Đứa cháu ngoại trai đáng thương quả nhiên là tử huyệt của người già, cha mẹ Tất không nói gì nữa, chỉ đành sốt ruột trong lòng.
"Ha ha ha, không đến mức đó." Tề tổng xua xua tay, gương mặt hiền từ: "Là bác hỏi thế thôi.
Có bạn gái chưa?"
Tất Dục Cẩn nói: "Cháu có đối tượng."
Tề tổng sửng sốt, đôi mắt đầy kinh ngạc, bản nháp đánh nửa ngày trong lòng cũng không nói ra được.
Người đàn ông đối diện vẫn tiếp tục nói: "Tuy rằng quan hệ còn chưa ổn định, nhưng cũng sắp rồi."
Không biết là nhớ tới cái gì, gương mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, tuy không quá rõ nhưng lại cười rất thật lòng.
Đây là lần đầu tiên Tề tổng thấy hắn thể hiện cảm xúc chân thật trước mặt người ngoài.
"Được bao lâu rồi?"
"Chưa lâu lắm, mới trong tháng này thôi."
Tề tổng thở dài, sự thất vọng hiện rõ trên mặt, hối hận nói: "Cái tính này của cháu, cả thành phố Kinh Giang đều cho rằng cháu định kết hôn với công việc luôn, không nghĩ tới cháu cũng có ngày phải phàm tâm đại động."
Ông càng nghĩ càng bực: "Đáng nhẽ ra nên gọi cháu tới tâm sự sớm hơn, nói không chừng cô nhóc nhà bác còn có cơ hội.
Rốt cuộc là con gái nhà ai có phúc vậy, được cháu đặt vào trong lòng."
Nụ cười của Tất Dục Cẩn tươi lên một chút, không suy nghĩ về sai lầm của mình, nói: "Cháu với Tề tiểu thư không có duyên phận.
Không phải là cậu ấy có phúc mà là cháu có phúc, cháu mới là người được cậu ấy đặt lên đầu quả tim."
Tề tổng nhìn biểu cảm của hắn như nhìn thấy cái gì hiếm có lắm, tấm tắc thở dài: "Nhìn bộ dạng này của cháu, cuối cùng trông cũng giống người một tí, thật muốn chụp một tấm gửi cho đám người trong vòng kia xem, dọa chết bọn họ."
Tất Dục Cẩn vẫn cười: "Nào có khoa trương như vậy."
Chút phiền lòng qua đi, trong đầu Tề tổng chỉ còn ý muốn hóng hớt: "Các cháu quen nhau thế nào? Cô gái kia bao lớn rồi? Có tốt không? Cha mẹ cháu biết việc này chưa?"
Nghe xong mấy vấn đề liên tiếp, Tất Dục Cẩn cũng không hề mất kiên nhẫn, dịu dàng đáp: "Quen nhau ngoài ý muốn, 26, khá tốt.
Chuyện này bác đừng nói với cha mẹ cháu, chúng cháu còn chưa xác định, không muốn dọa em ấy sợ."
Tề tổng gật gật đầu tỏ vẻ lý giải, lại hỏi: "Thật ra bác khá tò mò, cô gái kia đối với cháu tốt thế nào? Có thể ủ cho khối đá cứng như cháu nhũn cả ra thế này."
Tốt thế nào?
Tất Dục Cẩn cẩn thận nhớ lại: "Sẽ giúp cháu chửi người khác."
"......" Tề tổng qua hơn nửa ngày mới: "Hả?"
"Còn giúp cháu đánh nhau."
Tề tổng: "??"
"Vì muốn cháu vui vẻ mà còn đem người yêu cũ lên tế tận mấy lần."
Tề tổng: "???"
"Mỗi ngày đều lo lắng cháu gặp phải người xấu, còn nhắc cháu tan tầm về nhà phải cẩn thận." Tất Dục Cẩn tổng kết: "Có rất nhiều ưu điểm."
Trái tim người già của Tề tổng đập như đánh trống dồn.
Nghĩ thầm: tôi không hiểu thế giới của người trẻ tuổi lắm.
Sao cây vạn tuế ngàn năm mới ra hoa, lại ra được một đóa hoa kỳ lạ đến vậy?
Ông giật mình tại chỗ, mãi cũng không bình tĩnh lại được, cuối cùng mới gian nan mở miệng: "Cô gái này, rất không bình thường."
Đôi tay Tất Dục Cẩn đặt trên đùi, gật đầu: "Thật sự không bình thường."
Hắn nhìn người bác già trước mặt, nói: "Nói xong việc tư rồi, nên nói chuyện hợp tác thôi."
"Cái thằng nhóc này," Tề tổng có chút bất mãn: "Hôm nay cháu đón sinh nhật, chi bằng cho mình được thoải mái một chút, buổi tối đi ăn một bữa thật ngon."
"Thế thì không được." Tất tổng