Edit & beta: MeanChan
Phố điện ảnh là một nơi rất náo nhiệt phồn hoa, dù hôm nay là thứ ba nhưng lượng người cũng không ít.
Nhìn hàng dài chờ lấy vé tự động trước mặt, Khâu Ninh đứng như trời trồng.
Sao mọi chuyện lại đi về hướng này.
Không phải anh nên thương lượng việc chia tay với Tất Dục Cẩn sao?
Không phải anh và ông chủ nên bàn bạc cẩn thận về những hiểu lầm tồn tại giữa hai người sao?
Vì sao lại kề vai sát cánh đi vào rạp chiếu phim?
Khâu Ninh nhớ lại khoảnh khắc kia.
Đôi mắt người đàn ông đẹp cực kỳ, đồng tử phản chiếu ánh đèn neon, như là một cái hồ sâu, không cẩn thận một cái là ngã vào ngay.
Anh yên lặng phỉ nhổ bản thân, không ngờ mình lại dễ dàng trúng mỹ nhân kế như vậy.
Thôi, mua bán không thành thì cũng còn nhân nghĩa, hai người yêu đương trong trò chơi lâu như vậy, dù thế nào thì vẫn còn lại một phần cảm tình cuối cùng.
Di động trong túi rung lên, người gửi hiện Tất Dục Cẩn.
Khâu Ninh không khỏi run lên.
Bây giờ anh cứ thấy cái tên này liền bắt đầu phản xạ có điều kiện.
Cẩn: Muốn uống gì?
Khâu Ninh nghiêng đầu nhìn quầy buôn bán.
Người đàn ông 1m9 mặc tây trang mang giày da, tay cầm bó hoa, nổi bần bật giữa đám người.
QN: Tôi mua phần ăn combo, chờ tí nữa tôi đi lấy.
Cẩn: Xếp hàng quá dài, xếp hai lần không có lợi, tôi mua luôn, combo để lần sau dùng.
Không có lần sau đâu.
QN: Phiếu gói có thời hạn, quá hạn để tiếc lắm.
Cẩn: Gửi tôi mã phiếu.
Khâu Ninh nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, gửi ảnh qua.
Lúc anh cầm vé xem phim ra khỏi hàng, Tất Dục Cẩn cũng vừa bước ra khỏi quầy bán đồ ăn.
Một tay người đàn ông bê cốc Coca siêu lớn, một tay cầm xô bỏng ngô, bó hoa bị hắn cắp vào nách.
Dù là trong bộ dáng rối ren này cũng không hề thấy chật vật chút nào, Khâu Ninh nhanh chóng chạy qua, nhận lấy bó hoa và Coca trong tay hắn.
Anh đặt phần ăn tình nhân, trên nắp cốc Coca cắm ống hút của hai người, phía dưới có hình trái tim cực kỳ hút mắt.
Khâu Ninh: "......"
Thật ra cũng không cần phải tri kỷ vậy đâu.
Tất Dục Cẩn nhìn theo hướng ánh mắt anh, khóe môi cong lên: "Tôi đi mua một ly nữa."
"......!Không cần." Khâu Ninh đưa cốc Coca cho hắn: "Tôi đi tìm người bán hàng lấy hai cái ống hút."
Còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu, hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Rạp chiếu phim tiếng người ồn ào, trong đại sảnh còn đang phát ca khúc chủ đề của một bộ điện ảnh nào đó, hai người họ lặng im ngồi trong góc hoàn toàn không phù hợp với không khí náo nhiệt xung quanh.
Đệch.
Cùng cấp trên đi xem phim, có đề tài gì để phá vỡ sự im lặng, online chờ, rất cấp bách.
Màn hình lớn đối diện đang phát trailer của bộ điện ảnh hai người muốn xem, Khâu Ninh giành thế chủ động, cứng đờ mở miệng trước: "Hiệu ứng rất thật ha."
"Ừ."
"Ồ ra phim kéo dài hai giờ."
"Ừ."
"Diễn viên chính có phải từng diễn bộ《 Sinh tồn trên không trung 》không?"
Tất Dục Cẩn nhìn phía trước mặt: "Không phải, đó là Burke Cruise."
Dừng một chút, lại nói: "Hắn là người da đen."
Trên màn hình, máy quay đang đặc tả nam diễn viên người da trắng.
Khâu Ninh: "......"
Rất xin lỗi.
Lộ ra cái dốt của bản thân rồi.
Giả ngầu thất bại, Khâu Ninh không dám mở miệng nữa.
Sự im lặng đã dựng lên một bức tường giữa hai người.
||||| Truyện đề cử: Thần Y Ở Rể |||||
Rõ ràng hai người rất hay nói mấy lời này nọ trên mạng, nhưng vừa gặp mặt liền xấu hổ không dám mở miệng.
Khâu Ninh từ bỏ việc trò chuyện.
Gương mặt đột nhiên cảm nhận được cơn lạnh lẽo.
Anh không nhịn được mà quay đầu đi.
Tất Dục Cẩn dùng cốc Coca lạnh trong tay áp lên mặt anh, hôm nay có vẻ tâm tình hắn rất tốt, vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng.
Cầu xin anh đừng cười.
Anh cười là huyết áp tôi liền vọt lên cao, nhịp tim hỗn loạn, khí huyết không thông.
"Nghĩ gì thế?"
Tôi đang suy nghĩ.
Phải làm sao để kết thúc mối quan hệ này dưới tình huống là không đắc tội anh.
Anh chớp chớp mắt: "Nghĩ......"
"Xin chào." Một giọng nữ dễ nghe ngắt đứt cuộc trò chuyện giữa hai người, làm hai người đồng thời quay qua nhìn.
Cô gái mặc một bộ váy dài vàng nhạt mùa thu, tóc dài để xõa, gương mặt ửng đỏ, hai mắt có thần nhìn chằm chằm vào người đàn ông cao lớn trước mặt.
Khâu Ninh nhìn theo hướng ánh mắt của cô gái.
Nụ cười trên mặt ông chủ nhà anh đã bay biến đâu mất, khóe miệng rũ xuống, lại khôi phục vẻ mặt lạnh lẽo bất cận nhân tình.
Cô gái bị hắn nhìn đến tim đập thình thịch, nhưng vẫn tích góp đủ dũng khí mở miệng: "Xin hỏi, có thể thêm WeChat không?"
Hai người đàn ông ngồi ở chỗ này, cô và bạn thân liền chú ý tới ngay.
Một người thành thục điềm đạm, một người như chú chó con, cả dáng người và giá trị nhan sắc đều đủ để online.
Tiếc rằng chó con lại ôm một bó hoa trong ngực, vừa nhìn là biết có chủ.
Tất Dục Cẩn không vội đáp lại mà quay đầu nhìn về phía Khâu Ninh.
Sau đó lại rời mắt xuống nửa chừng nữa.
?
Khâu Ninh cúi đầu nhìn theo, bó hoa hồng nằm im trong lòng ngực anh, tươi đẹp ướt át.
"......" Anh xoay người, đưa bó hoa hồng qua: "Trả cho anh."
Tất Dục Cẩn ôm hoa trong cánh tay, sau đó ngượng ngùng đáp dưới ánh mắt ngơ ngác của cô gái: "Xin lỗi, có chủ rồi."
Khâu Ninh:???
Nữ sinh:???
Có chủ, cái gì có chủ, ai là chủ anh?
Còn chưa kịp ngơ người xong, đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói: "Cậu ấy là của tôi."
Khâu Ninh chậm rãi, chậm rãi, hít một hơi khí lạnh.
F*ck.
Ai là của anh?
Người ta muốn thông đồng anh đấy, có phải tôi đâu!
Phản ứng đầu tiên của cô gái là sửng sốt, qua một hồi lâu mới hồi thần, hai mắt đảo tới đảo lui giữa hai người, "A" một tiếng: "Tôi định thêm anh mà..."
Nói còn chưa dứt lời, cô nàng đột ngột hiểu ra điều gì.
Tôi không chỉ muốn nói với cô rằng cô không thể thông đồng tôi.
Mà còn muốn nói cho cô hay, người bên cạnh tôi cô cũng không được thông đồng.
Ôi cái biểu hiện của d*c vọng chiếm hữu chết tiệt này!
"Làm phiền rồi." Cô gái liếc nhìn Khâu Ninh một cái, sau đó nhỏ giọng nói: "Chúc hai anh trăm năm hạnh phúc."
Khâu Ninh: "......"
Sao em gái không chúc tôi tiền vô như nước thăng quan phát tài?
Anh cắn răng, chịu đựng ánh mắt thâm trầm của người đàn ông mà giải thích: "Chúng tôi không phải..."
"Cảm ơn lời chúc phúc của cô." Lời anh nói bị cắt đứt một cách đột ngột, khóe môi Tất Dục Cẩn treo lên nụ cười tươi thật lòng: "Cũng chúc cô sớm ngày tìm được người thích hợp."
Cô gái còn muốn nói cái gì đó, Tất Dục Cẩn lại đứng lên: "Bộ phim chúng tôi chọn sắp chiếu rồi, phiền cô nhường đường được không?"
Cô gái ngơ ngác mà đứng tránh sang một bên, lại thấy người đàn ông duỗi tay, cực kỳ tự nhiên dắt người đang ngồi trên ghế dậy: "Đi thôi."
Cả bàn tay Khâu Ninh bị nắm trọn lấy, cảm giác như trái tim cũng bị túm chặt.
Lòng bàn tay người đàn ông khô ráo, không giống anh, vì căng thẳng mà ẩm ướt ê hề.
Không tốn bao nhiêu thời gian đã tới cổng soát vé, tay trái Khâu Ninh cầm cốc Coca, cánh tay ôm xô bắp rang, tay phải bị người ta nắm chặt lấy, căn bản là giãy cũng không ra được.
Vé vào còn đang nằm trong túi áo anh.
"Tất tổng......"
Tất Dục Cẩn quay đầu lại nhìn anh một cái: "Gọi tên của tôi."
"......" Trái tim Khâu Ninh nảy thình thịch, suy nghĩ nửa ngày mới kêu một tiếng: "Hành Cẩn, tôi muốn lấy vé."
Với cách xưng hô này Tất Dục Cẩn không nói được mà cũng không bảo là không được, cứ như giờ phút này mới nhận ra anh không tiện, đành buông lỏng tay ra.
Bàn tay tiếp xúc không khí hơi lành lạnh, cầm lòng không đậu mà hơi cuộn tròn lại.
Khâu Ninh cố ý chọn một vị trí tốt ở ngay giữa trung tâm, tầm nhìn rộng mở mà cũng không cần ngửa đầu.
Anh đặt Coca vào khe lõng trên tay vịn, giương mắt lên đã thấy Tất Dục Cẩn đang dùng bông tẩm cồn sát chà lau cái kính 3D.
"Tôi tự lau được."
Tất Dục Cẩn không đưa cho anh, cẩn thận lau xong hết mới đưa qua.
Tri kỷ đến nỗi làm tim gan người ta phát run.
Sau khi Khâu Ninh nhận lấy liền đeo lên, tầm mắt cũng mờ ảo theo.
Cứu mạng.
Sao bộ phim còn chưa bắt đầu?
Sao quảng cáo dài quá vậy?
Vì sao còn phải phát lại trailer làm gì?
Có thể khiếu nại không?
Di động trong túi quần vang lên một tiếng, quả thực chính là lời kêu gọi của chúa cứu thế.
Anh không chờ nổi mà rút ngay ra, làm bộ như bản thân rất bận.
Như vậy thì khỏi phải nói chuyện với người đàn ông bên cạnh nữa!
Cúi đầu liền thấy.
Cẩn: Cậu không phải sợ tôi.
Nên trốn thì trốn không thoát.
Khâu Ninh tinh tế thưởng thức lại mấy chữ này một lần.
Thế mà lại thưởng thức ra một vẻ ăn nói khép nép, như là đang thỉnh cầu anh vậy.
Trái tim nảy lên điên cuồng như là bị chọc trúng điểm mềm mại nào đó, Khâu Ninh thoáng mềm lòng trong một khoảnh khắc.
Anh biểu hiện rõ ràng như thế sao?
Tin nhắn này anh không đáp lại, anh thật sự không biết phải nói sao mới thích hợp.
Bộ phim mau chóng bắt đầu, Khâu Ninh ép bản thân tập trung tinh thần.
Cũng may nội dung bộ phim thật sự rất xuất sắc, vai chính và vai ác đấu trí đấu dũng, đoạn phát nổ vì hiệu ứng quá mức chân thật, Khâu Ninh thậm chí còn căng thẳng nắm chặt tay vịn ——
Không phải cảm giác lạnh lẽo như trong dự đoán, chất liệu may tây trang đặt riêng hơi trơn và cảm giác cứng rắn chắc chắn dưới lớp vải làm anh lập tức nhận ra đây là thứ gì.
Cánh tay Tất Dục Cẩn đang gác trên tay vịn.
Quả nhiên, người đàn ông bên cạnh quay qua nhìn, nhẹ nhàng: "Ừm?"
Khâu Ninh như là bị bỏng lập tức rụt tay về: "Xin lỗi."
"Sợ hãi?"
"Không phải." Bị hiệu ứng đặc biệt dọa sợ, nói thẳng ra thì có hơi mất mặt nên anh tùy ý lấy cớ: "Muốn lấy cốc Coca."
Âm thanh vừa dứt, ly Coca to đùng liền tới ngay trước mắt.
Thật ra Khâu Ninh cũng không khát nhưng vẫn cầm lấy, tùy ý cắn ống hút uống một ngụm.
"Cậu......"
Khâu Ninh nhìn qua, thấy Tất Dục Cẩn đang nhìn mình với vẻ mặt hơi phức tạp.
"?"
Người sau nhịn cười: "Chiếc ống hút kia,