Đây không phải là lần đầu tiên Khâu Ninh bị người ta gọi là giám đốc, nhưng chưa một lần nào anh thấy nó chói tai như lần này.
Anh kéo khóe miệng, tự nghe âm thanh khô cằn của bản thân: "Vâng, tới đây ăn cơm."
Tất Dục Cẩn ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ ngồi cạnh anh một lúc.
Đôi đồng tử kia thâm trầm mà phức tạp, Khâu An An bị hắn nhìn đến sửng sốt, đành nở nụ cười: "Xin chào, anh là đồng nghiệp của Tiểu Ninh sao?"
Khâu Ninh chắn trước mặt cô theo bản năng: "Đây là công ty chúng ta Tất..."
Tất Dục Cẩn nhìn động tác của anh, mày hơi nhíu lại nhưng cũng thả lỏng rất nhanh, cắt ngang lời anh: "Đúng vậy, xin chào."
"Tiểu Ninh tới công ty mới chưa được bao lâu, không làm ra chuyện phiền toái gì chứ?"
"Không có." Nghe ra sự thân mật trong giọng nói của cô, sắc mặt Tất Dục Cẩn bất biến, thân mình lại không tự giác thẳng lên thêm một chút: "Năng lực của giám đốc Khâu rất mạnh, là một trợ thủ rất đắc lực."
Ý cười trên mặt Khâu An An lại càng chân thật hơn: "Vậy là tốt rồi, Tiểu Ninh từ nhỏ đã hiểu chuyện, suy cho cùng cũng không làm người ta lo lắng quá."
"Từ nhỏ?" Cơ thể Tất Dục Cẩn cứng còng trong nháy mắt: "Hai người lớn lên cùng nhau sao?"
Khâu An An bị hắn hỏi đến nỗi sửng sốt: "Đúng vậy."
Người đàn ông trước mắt im lặng, rồi bỗng nhiên nói: "Vậy cũng khá tốt."
Khâu Ninh đứng giữa hai người, cảm thấy không an lòng, đành cương quyết tham gia vào cuộc trò chuyện của hai người, hỏi: "Anh tới một mình sao?"
Khâu An An nghe vậy liền nhiệt tình mời: "Nếu chỉ có một người, không bằng chúng ta ăn cùng nhau đi."
Hầu kết của Tất Dục Cẩn lăn một vòng, đứng thẳng tắp như một cây bạch dương, cất giọng bình thản: "Có hẹn trước, không quấy rầy mọi người nữa."
Nói xong câu đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu với hai người, xem như từ biệt.
Nhìn bóng dáng đối phương rời đi, Khâu Ninh sửng sốt đứng một hồi lâu mới hoàn hồn.
Khâu An An ngồi trở lại vị trí của mình, nhìn thấy biểu tình em trai mà không khỏi ngẩn người.
Bộ dáng mất hồn mất vía như khi mất đi món đồ chơi yêu thích, chỉ sợ là chính em trai cô cũng chưa phát hiện ra.
Không khí của bữa cơm cũng không tồi, hai chị em đã lâu không gặp, có rất nhiều đề tài để nói với nhau.
Có mấy lần Khâu An An muốn nghe chuyện về anh đẹp trai kia, nhưng mỗi lần đề cập đến liền lập tức bị em trai dời đi ngay nên cô cũng không kiên trì nữa.
Món ăn hơi mặn, Khâu Ninh uống không ít nước nên trong lúc đó phải tới toilet một lần.
Trên đường đi anh còn cố ý đi vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Cũng đúng, người ta có hẹn, khẳng định là đang ở trong phòng riêng, sao có thể chạm mặt nhau trong đại sảnh được.
À, nói không chừng là do người ta không muốn nhìn thấy anh.
Trong lòng anh không thể nói rõ là mất mát hay thở phào nhẹ nhõm.
Rầu rĩ, anh không vội trở về bàn mà đi vào khu hút thuốc định làm một điếu.
Anh rất ít chạm vào thuốc lá, một gói thuốc có khi mấy tháng cũng chẳng hút xong, thỉnh thoảng lắm mới động vào.
Lúc này anh lại muốn hút cho đã ghiền thì thôi.
Khu hút thuốc nằm trong góc, nằm bên cạnh khung cửa sổ sát đất, còn có ghế nghỉ chân, Khâu Ninh không ngồi mà dựa vào cửa kính nhìn ra bên ngoài.
Kinh Giang trong đêm tối mang theo vài phần nặng nề hơn lúc ban ngày, không biết có bao nhiêu vui buồn tan hợp đang diễn ra trong những tòa nhà sáng đèn.
Buổi tối chia tay với Hành Cẩn ngày ấy, cũng là màn đêm như hôm nay.
Nói đến cũng thấy lạ, sau khi biết Tất Dục Cẩn là Hành Cẩn, trừ sự bất ngờ thảng thốt lúc ấy ra, anh cứ thuận theo tự nhiên mà tiếp nhận sự thật, thậm chí là không hề thấy khó chịu chút nào.
Bức ảnh Tất Dục Cẩn chụp trong gian trà bánh hôm đó là ám chỉ cho anh, chỉ là lúc ấy anh không suy nghĩ cẩn thận thôi.
Sương khói từ trong miệng từ từ phun ra, che khuất tầm mắt phía trước.
Cánh cửa sau lưng bị mở ra, Khâu Ninh đứng tránh sang bên cạnh nhường cho người vừa tới một vị trí.
Bên người nhiều thêm một thân hình cao lớn, sau đó là âm thanh quen thuộc: "Trùng hợp thật."
Khâu Ninh sợ tới mức run lên, tàn thuốc suýt chút nữa thì trúng vào tay anh.
Anh quay đầu, thấy Tất Dục Cẩn đang đứng ở trước mặt với bao thuốc trong tay.
Khâu Ninh lập tức đứng thẳng người: "Tất tổng."
Tất Dục Cẩn không đáp, tầm mắt rơi thẳng vào đôi tay anh, đột nhiên nhăn chặt mày, ánh mắt cũng lạnh dần đi.
Khâu Ninh bất giác giấu thuốc lá ra sau lưng, như là một học sinh bị giáo viên bắt quả tang.
Tay trái của anh bị Tất Dục Cẩn nắm lấy, băng vải màu trắng bị ánh đèn dát lên một tầng màu vàng nhạt.
"Tay làm sao vậy?"
Khâu Ninh giãy giụa, không thoát nổi đành mặc kệ cho hắn nắm, nhịp tim rất là không có tiền đồ mà đập nhanh lên: "Lúc rót nước sôi không cẩn thận bị bỏng."
Thật ra vết thương đã gần như lành hẳn, chỉ là anh lười thay thuốc nhiều lần nên cứ quấn băng vải vậy thôi.
Lực tay Tất Dục Cẩn nhỏ đi một chút nhưng không buông ra, cứ thế mắng: "Cậu là heo sao?"
Khâu Ninh: "......"
Tất Dục Cẩn vừa thấy bàn tay phải của anh, tức đến bật cười: "Có thương tích mà còn hút thuốc, không định để nó hồi phục hả?"
Sự nghiêm khắc và trách cứ vì không biết cố gắng hiển hiện trong giọng nói, cứ như việc này còn nghiêm trọng hơn cả việc anh hoàn thành dự án không tốt.
Khâu Ninh có chút hoảng hốt.
Anh còn chưa kịp giải thích, Tất Dục Cẩn đã duỗi tay đoạt lấy điếu thuốc, không chút do dự ấn đầu thuốc vào gạt tàn.
Không Ninh bất giác xoa xoa đầu ngón tay, không dám giận cũng không dám nói gì.
"Tùy hứng như vậy, bạn gái không nói cậu à?"
"Hả?" Khâu Ninh ngơ ngác nhìn hắn: "Bạn gái?"
Tất Dục Cẩn buông tay anh ra, rũ mắt: "Rất xinh đẹp, chúc mừng cậu."
???
Anh chúc mừng cái búa.
Tôi đào đâu ra bạn gái? Bạn gái tôi chỉ có mình anh, còn bị biến (giới) tính.
Cuối cùng anh cũng biết Tất Dục Cẩn lạ ở chỗ nào.
Khó trách một bên không quan tâm anh một bên lại muốn tới kích thích anh, gặp mặt cũng không nói chuyện đàng hoàng.
Hóa ra đại lão này cho rằng anh đã đi tìm niềm vui mới?
Khâu Ninh không biết sợi dây thần kinh nào của mình bị chập cheng, buột miệng thốt ra: "Tôi không hề ngoại tình!"
Cánh cửa phía sau bị mở ra.
Vị khách bên ngoài đã bước một chân vào, một chân còn lại bị lời này đóng đinh ở bên ngoài.
Anh ta hoảng sợ nhìn tới nhìn lui giữa hai người, vẻ mặt đầy kinh hãi, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ "Tau đệch".
"À." Anh ta lui bước chân lại, nhỏ giọng nói: "Quấy rầy rồi."
"......"
Khâu Ninh mất hết mặt mũi.
Cánh cửa bị đóng lại, khu hút thuốc lại chỉ còn hai người họ.
Tất Dục Cẩn nhướng mày: "Không ngoại tình?"
Mặt Khâu Ninh đỏ tưng bừng, cứng đờ giải thích: "Chúng ta còn chưa ly hôn trong trò chơi, lời này cũng không sai mà."
Tất Dục Cẩn cong cong khóe miệng: "Ừ, không sai."
Mi cười cái beep.
Không được cười!
Khâu Ninh như bị nụ cười của hắn đâm trúng mắt, quay đầu mặc kệ hắn.
Tất Dục Cẩn: "Thế cô gái kia......"
Khâu Ninh như bị chọc trúng vết thương nào ở đáy lòng, những chua xót ủy khuất che giấu lâu nay lập tức vỡ đê: "Tôi có bạn gái hay không thì liên quan gì đến anh? Anh là ai hả, ID cũng sửa lại rồi, không phải định quyết tuyệt hoàn toàn sao? Chọn ngày không bằng gặp ngày, đêm nay chúng ta lên ly hôn luôn, nếu anh không rảnh lên trò chơi thì tự tôi mở hai nick cũng được."
"Khâu Ninh......"
"Số tiền anh tiêu tốn cho tôi tôi không trả nổi, bang hội tặng cho anh, đồ vật trong nhà cũng tặng cho anh, dù sao tôi cũng bị anh lừa lâu như vậy, những phí tổn khác coi như gán nợ đi, chúng ta huề nhau."
"Khâu Ninh......"
"Anh đừng có gọi tôi." Khâu Ninh càng nghĩ càng tủi thân: "Tôi thật sự không rõ, người bị lừa là tôi mắc mưu cũng là tôi, vì sao anh còn tỏ vẻ đáng thương? Vợ tôi không chỉ là đàn ông mà còn là cấp trên của tôi..."
Anh tức ngang hông mà rằng: "Lên trò chơi không để ý tới người ta, gặp mặt không để ý tới người ta, trên công việc cũng không để ý, anh dứt khoát sa thải tôi luôn đi, tôi cút ra khỏi MR là anh có thể vĩnh viễn nhắm mắt làm ngơ."
Khu hút thuốc nhỏ hẹp yên tĩnh đến độ chỉ còn tiếng quạt thông gió xoay vòng.
Sau một hồi phát tiết, cảm xúc kích động của Khâu Ninh dần dần phẳng lặng trở lại.
Xúc động là ma quỷ.
Ma quỷ thì ma quỷ.
Tất Dục Cẩn thích làm thế nào thì thế đó đi, ngày mai...!Không, ngay đêm nay, anh sẽ viết đơn từ chức!
So với việc bị sa thải thì tự mình từ chức có thể diện hơn.
"Thực xin lỗi."
Âm thanh của người đàn ông rất trầm rất thấp.
Khâu Ninh tưởng tai mình có vấn đề.
Tất Dục Cẩn đứng đối mặt với anh, bởi vì vóc dáng cao hơn nên chỉ đành hơi cúi đầu nhìn anh.
Khâu Ninh nhớ tới con Labrador nuôi trong nhà bà cụ dưới lầu nhà anh, chú chó nhỏ thông minh lanh lợi, lúc phạm sai lầm cũng cúi đầu như vậy, lập tức làm cho người ta không thể nào tức giận với nó được.
"Tôi không hề cố tình lừa gạt cậu."
"A, đó chính là cố tình đấy." Đáng tiếc Khâu Ninh không phải bà cụ kia, ý chí anh rất là sắt đá.
Tất Dục Cẩn nói: "Tôi không biết làm thế nào mới tốt, gần cậu quá thì làm cậu phiền não, nhưng lại không nỡ cách cậu quá xa, tôi không tìm thấy điểm cân bằng."
Người đàn ông vững chãi như bàn thạch hình như cũng có nhược điểm: "Có lẽ không thấy cậu cũng tốt, cắt đứt mọi liên hệ, hẳn là có thể chậm rãi quên đi."
Người đàn ông như lầm rầm thủ thỉ: "Chịu đựng một