Khí hậu Kinh Giang ẩm lạnh, đầu tháng 11 đã phải mặc áo khoác dày.
Mấy ngày nay mưa dầm liên miên, thở ra một hơi là một đợt khói trắng bay lên.
Khâu Ninh đứng ở một góc nào đó trong rạp chiếu phim, cầm di động nói chuyện phiếm với Khâu An An.
Khâu An An: Em với Tiểu Tất còn ầm ĩ với nhau không đó?
QN: Không ầm ĩ nữa.
Khâu An An: Làm hòa rồi hả?
QN: Ừm.
Khâu An An: Vậy là tốt rồi.
Hỏi Tiểu Tất cuối năm có rảnh không, dẫn người ta về cùng nhau ăn tết.
Khâu An An: Chuyện lần này của anh rể em đã phải nhờ người ta hỗ trợ nhiều, chị có nói với ba mẹ, không nói rõ quan hệ của hai đứa nhưng chị đoán chắc hẳn ba mẹ cũng biết.
QN:......
Khâu An An: Chị xen vào việc của người khác rồi sao?
QN: Không có, tí nữa em hỏi anh ấy.
Anh không cảm thấy Khâu An An đang xen vào việc người khác, chỉ là chính bản thân anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Hai ngày trước Khâu Ninh đã gọi điện thoại cho ba mẹ.
Lâu rồi không liên hệ, hai bên nói chuyện với nhau khách sáo đi nhiều.
Cũng may mẹ Khâu vẫn thương anh, cuối cùng vẫn thở dài bảo anh về ăn tết.
Quan hệ với cha mẹ vừa mới phá băng đã mang bạn trai về ngay thì sợ cha mẹ anh không vượt qua được rào cản trong lòng mà có thành kiến với Tất Dục Cẩn.
"Nhìn gì thế em?" Trên mặt chợt lạnh, Khâu Ninh ngẩng đầu, thấy Tất Dục Cẩn đang thu tay lại.
Hôm nay người đàn ông mặc một cái áo lông trắng mỏng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác dáng dài họa tiết caro, bớt đi vẻ ổn trọng lạnh lẽo khi đi làm, nhiều thêm phần gần gũi hiền hòa thoải mái.
Khâu Ninh ấn tắt di động, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, nói: "Suy nghĩ sao bạn trai em tới muộn vậy."
Tháng này chiếu một series phim khoa học viễn tưởng mà Khâu Ninh đang theo đuổi, hôm nay là ngày chiếu đầu tiên, rạp chiếu phim tổ chức hoạt động rút thăm bằng cuống vé, có cơ hội rút được poster do vai chính tự tay kí tên, Khâu Ninh liền mượn cơ hội này hẹn Tất Dục Cẩn.
"Trên đường tắc mất một lúc." Tất Dục Cẩn nhích lại gần anh, nhéo nhéo ngón tay anh: "Mua vé chưa?"
"Rồi." Khâu Ninh lấy ra một tấm vé đưa hắn, hỏi: "Muốn mua đồ uống không?"
"Mua đi." Nhớ tới điều gì, Tất Dục Cẩn cười bảo: "Mua ly tình nhân hay là mua ly đơn?"
Khâu Ninh: "......"
Câu chuyện cũ nghĩ lại mà kinh lại hiện lên trong tâm trí.
Anh xấu hổ mà nắm tay đặt lên môi: "Tùy anh."
Cuối cùng Tất Dục Cẩn bê một cốc Coca siêu lớn về, bên trên có cắm hai cái ống hút.
Giống với lần hai người họ gặp mặt trước đó.
Còn một lúc nữa mới đến giờ chiếu, hai người tìm vị trí ngồi xuống, Khâu Ninh nhìn quanh một vòng, nhịn không được cười: "Có phải lần trước chúng ta cũng ngồi đây không?"
"Phải vậy không."
"Nếu lại có người đến hỏi WeChat của anh thì đúng là tình cảnh tái hiện đấy." Anh nghiêng đầu, trêu ghẹo: "Không biết lần này chị Hành Cẩn muốn từ chối thế nào đây?"
"Không từ chối." Tất Dục Cẩn nhìn anh một cái, ngón cái ấn lên khóe môi anh xoa nhẹ, ngữ khí lạnh lạnh: "Tìm nơi này, hôn thẳng lên."
Khâu Ninh: "......"
Anh đỏ mặt chậm rãi quay đi.
Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh không biết là mình chờ mong có người tới hỏi hay không có ai tới.
Di động của Tất Dục Cẩn lại vang lên.
Khâu Ninh nhìn qua theo bản năng, sau khi thấy rõ màn hình liền chậm rãi mở to hai mắt.
Màn hình khóa của Tất Dục Cẩn là ảnh của anh từ hồi học cấp ba, là tấm lần trước anh gửi cho hắn.
Lúc đó Khâu Ninh vừa tầm xuân xanh, còn chưa trải qua sự tàn phá của xã hội, ánh mắt vừa trong lại vừa sáng, khuôn mặt non mềm đến độ có thể véo ra nước.
Anh mặc một bộ đồng phục trắng đen đan xen, trẻ trâu giơ chữ V đối diện với màn ảnh.
Đó là những tháng năm tuổi 17 của anh, bạn bè dùng di động để chụp.
Độ phân giải của điện thoại thời đó đều không cao, tấm ảnh có hơi mờ nhòe.
Khâu Ninh không khỏi thấy xấu hổ: "Sao anh lại dùng cái này làm màn hình khóa?"
Tất Dục Cẩn hỏi lại: "Bạn trai anh, sao anh không thể dùng?"
Trả lời tin nhắn xong, hắn quay đầu nhìn cái vành tai đỏ đến sắp chảy máu của cậu nhân viên, cười nói: "Thật sự không được?"
"Cũng không phải là không được......" Khâu Ninh uống một ngụm Coca lạnh, sau đó nói: "Vậy anh cũng phải gửi cho em một tấm."
"Hả?"
"Em gửi anh rồi, anh cũng gửi cho em, thế là công bằng đi?" Nói xong còn bổ sung: "Muốn mặc đồng phục ấy."
Qua nửa ngày, người bên cạnh cũng chưa động đậy.
Khâu Ninh không khỏi nghiêng đầu.
Khuỷu tay Tất Dục Cẩn chống ở trên đùi, bàn tay chống cằm, khóe miệng treo nụ cười nhìn anh.
Con ngươi vừa trầm vừa thâm sâu.
Khâu Ninh nhướng mày: "Nhìn gì chứ?"
Tất Dục Cẩn nói: "Cả cấp ba và đại học anh đều học ở nước ngoài, đồng phục của họ không đẹp."
"Bày trò hả?" Khâu Ninh cười như không cười mà nhìn hắn: "Em mặc đồng phục xấu ơi là xấu mà cũng gửi rồi..."
Nói còn chưa dứt lời, người đàn ông liền sấn lại, nhỏ giọng nói bên tai anh: "Đúng vậy, không mặc càng đẹp hơn."
!!!
Móa, sơ ý rồi!
Thành công xóa cái đề tài này đi, Tất Dục Cẩn xoa xoa cổ anh, làn da dưới ngón tay mềm ấm trơn mịn.
"Đi thôi, đi soát vé."
Xem xong phim điện ảnh ra ngoài, sắc trời đã tối đen.
Nhiệt độ không khí lại giảm xuống hai độ, Khâu Ninh run rẩy.
"Năm nay so với năm rồi lạnh hơn nhiều, không biết có tuyết rơi không?"
Tất Dục Cẩn nhét tay anh vào túi áo mình, hỏi: "Muốn xem tuyết?"
"Muốn nhưng mà sợ lạnh."
Vì khí hậu và vị trí địa lý mà Kinh Giang rất hiếm khi có tuyết, cho dù có rơi thì cũng khó rơi dày, Khâu Ninh mới chỉ xem được một lần lúc còn bé, ký ức hãy còn mới mẻ.
"Lúc ăn tết chúng ta đi Phần Lan chơi, không muốn xuất ngoại thì đi núi tuyết Tây Lĩnh hoặc tới phương bắc."
Bàn tay hai người giấu trong túi áo nắm chặt lấy nhau, cũng kệ những ánh mắt khác thường của người ngoài, tựa như những cặp đôi bình thường đi vào bãi đỗ xe.
Khâu Ninh nói: "Không đi được đâu, năm nay em phải về nhà ăn tết."
"Làm hòa với chú dì rồi sao?"
"Xem như vậy đi." Khâu Ninh nhìn khối gạch vuông dưới chân, cắn môi dưới hỏi: "Anh về cùng em chứ?"
Tất Dục Cẩn dừng chân, kinh ngạc mà nhìn anh.
Khâu Ninh và hắn bốn mắt nhìn nhau, so với ánh đèn ban đêm còn sáng hơn: "Cho cha mẹ em xem con dâu trông thế nào."
Lúc Khâu Ninh thông báo cũng chưa từng thấy căng thẳng như vậy.
Gặp cha mẹ, đó đã là định rồi.
Cả đời.
Biểu tình Tất Dục Cẩn nghiêm túc, con ngươi thâm thúy không để lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là bàn đang cầm tay Khâu Ninh hơi siết chặt hơn.
"Đi chứ?" Khâu Ninh lại hỏi một lần.
Sau đó anh nghe thấy người đàn ông cười, buông bàn tay anh ra, ôm ghì anh vào trong lòng ngực mình, cằm gác trên đỉnh đầu anh.
"Đi, chắc chắn phải đi."
Hai người đàn ông trưởng thành ôm ấp trên phố như vậy không thể nghi ngờ là rất hấp dẫn ánh mắt người khác, nhưng hai người không vì vậy mà buông nhau ra.
Hình như thời tiết hôm nay cũng không lạnh như thế.
"Tất Dục Cẩn."
"Ừ?"
"Anh đang run kìa."
"Không có."
Khâu Ninh cào eo hắn mấy cái, sau đó không nhịn được mà xoay người.
Khâu Ninh nói: "Đừng sợ, em cũng căng thẳng lắm."
"Sao lại căng thẳng?"
"Sợ bố mẹ em không thích anh."
Trái tim Tất Dục Cẩn nhũn như con chi chi, nhịn không được mà đùa: "Nhỡ cô chú thật sự không thích anh thì sao giờ?"
Khâu Ninh cẩn thận nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra được ý kiến hay ho nào.
Cuối cùng đành bất đắc dĩ thở dài: