Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tế bào trong cơ thể phát triển, tiến hành tái sinh, Bách Thần lại cảm thấy mí mắt ngày càng trĩu nặng, anh vô thức gầm nhẹ, lặp lại liên tục, nghe vào thê thảm khiếp người. Ngay tại lúc sắp mất đi ý thức, đột nhiên bên tai truyền đến một trận tiếng bước quen thuộc, kế tiếp khuôn mặt tuấn mỹ của Long Dục hiện ra trước mắt.
“Hơn nửa đêm, gào cái gì mà gào!” Long Dục nhàn nhã bước tới, quần áo trên người còn dính đầy máu tươi của Bách Thần.
Giờ phút này Bách Thần không biết nên hình dung như thế nào, anh khiếp sợ trở mình ngồi dậy, khó tin nhìn chằm chằm Long Dục, âm thanh bởi kích động có chút phát run: “Long… Dục? Ngài không đi?”
Long Dục giật giật khóe miệng, không kiên nhẫn nói: “Ta đã nói qua, đây là trang viên của ta, ta còn muốn đi nơi nào.”
“Vậy ngài… Tại sao… Tôi là nói… ” Bách Thần nói năng có chút lộn xộn. Cảm giác “lên voi xuống chó” này làm cho tim anh không chống đỡ nỗi, vết thương vốn đã khép lại liền bắt đầu thấm ra máu tươi.
“Ta chỉ là giúp ngươi đi tìm Vương Tước mà thôi.” Long Dục từng bước tiến lại gần, từ trên cao nhìn xuống thanh niên dưới chân, mở miệng nói: “Ta nói chúng ta hòa nhau, là ngươi nghĩ quá nhiều.”
Câu nói này gõ tỉnh Bách Thần.
Long Dục trước giờ chưa từng nói muốn rời đi, chỉ là trút giận đâm hai nhát dao mà thôi, cho nên hắn vẫn thuộc về anh…
Thời khác mong đợi thật lâu đã đến, thế nhưng Bách Thần không biết làm sao để đứng lên, cơ thể anh có chút cứng nhắc, sững sờ mà gọi tên nam nhân.
“Chậc… ” Long Dục ghét bỏ nhíu mày, bất quá cơ thể vẫn ngồi xuống, dùng đôi tay dính máu nâng cằm Bách Thần, đôi mắt hẹp dài thập phần táo bạo cùng mê hoặc, “Làm sao, lẽ nào ngươi muốn đang chảy máu còn đến một pháo sao?”
Muốn! Không có lúc nào là không nghĩ đến!
Trong nháy mắt, đầu óc như bị pháo nổ tung, Bách Thần quên mất mình như thế nào nhào lên, chỉ thấy huyết áp tăng cao, máu trong cơ thể dường như sôi trào, sức mạnh mơ hồ vô cùng vô tận. Chờ khi lấy lại tinh thần, Long Dục đã bị chính anh đặt ở trên tường.
“Mẹ nó… ” Lưng Long Dục đập mạnh lên vách tường thật dày, có chút đau, hắn không khỏi mắng một câu.
Hai tay Bách Thần như kìm sắt cố định đầu Long Dục, sau đó cúi người nghiêng đầu hôn lên.
Nụ hôn này, không bằng nói là cắn xé. Song phương lấy một loại tâm tính vặn vẹo mà công chiếm lẫn nhau, không hẹn mà cùng dùng đầu lưỡi kích thích đối phương, một bên bắt được môi đối phương, một bên phóng túng thả ra chất dẫn dụ cường đại, dường như muốn nuốt đối phương vào bụng.
Trải qua thời gian kích thích, nụ hôn nồng nhiệt càng lúc càng nóng bỏng, cuồng dã đến mức làm người ta khó thở. Chất dẫn dụ dung hợp lẫn nhau, hơi thở dồn dập, toàn bộ biểu thị khát vọng sâu thẳm.
Hai tay Bách Thần mò vào vạt áo Long Dục, đầu tiên dùng đại lực xoa nắn, dường như muốn đem xương cốt đều bóp nát, tiếp theo ngón tay linh hoạt trượt dọc theo sống lưng nam nhân, mò vào trong quần.
“Mẹ kiếp… “
Cảm nhận được dây lưng dễ dàng bị tháo bỏ, Long Dục bỗng nhiên từ trong nụ hôn tỉnh táo lại, không cam tâm yếu thế liền xoay người, chế trụ Bách Thần. Đôi mắt hẹp dài mang theo hơi nước, Long Dục khí phách mắt trừng mắt, có chút thở gấp, nói: “Tiểu súc sinh, đừng có được voi đòi tiên! Con mẹ nó mi là gia súc à! Chảy nhiều máu như vậy còn dám ngạnh thao!”
“Cậu… Cậu ơi… ” Bách Thần dùng cái đầu lông xù cọ loạn hõm vai Long Dục, âm thanh mang theo giọng mũi dày đặc, làm nũng để tranh thủ quyền lợi của Alpha.
Không biết vì cái gì, đối với loại “Biến thái manh*” này, Long Dục tổng sẽ không chống đỡ nổi, chất dẫn dụ của thanh niên giống như hoa anh túc (hoa thuốc phiện), khiến hắn phát nghiện, không thể không say đắm. Không thể tìm kiếm và kiểm tra thuốc hướng dẫn, bởi phần còn lưu lại đã sớm biến mất trong sự trao đổi chất, chỉ còn dư lại dục vọng nguyên thủy nhất.
*manh: dễ thường, đáng yêu
Đầu lưỡi tràn ngập dục vọng của Bách Thần lưu luyến ở cằm, hầu kết cùng xương quai xanh của Long Dục, mỗi lần mút cùng liếm láp có thể khiến cơ thể này run rẩy, làm cho cả người Long Dục không chịu nổi mà nhũn ra, hô hấp nặng nề.
Phương thức nóng bỏng này, dường như khiến Long Dục sinh ra ảo giác, loại ảo giác bị người nọ xé ra ăn vào bụng. Hắn không cam lòng mắng: “Tiểu súc sinh… “
Bách Thần cái gì cũng không nghe được, tim đập kịch liệt suýt chút nữa làm mạch máu của anh nổ tung. Lần thứ hai cường thế đem Long Dục đặt lại trên tường, hai tay như vuốt ưng ôm chặt cái mông cong vểnh, như nhào bột mà bóp lấy, đùi lớn chen vào giữa hai chân nam nhân, như có như không ma sát tính khí cương cứng, tùy hứng khiêu khích.
Long Dục cau mày, đầu tựa vào vách tường băng lãnh. Trong hơi thở mang theo mùi máu tanh nồng cùng chất dẫn dụ mê người khiến đầu óc hắn trở nên mơ màng, hắn dùng sức nắm lấy bả vai Bách Thần, cắn răng nói: “Tiểu súc sinh! Động tác nhanh lên!”
Bách Thần câu lên khóe miệng cười một tiếng, chậm rãi cuối đầu, mãi đến khi cái trán chạm vào nhau. Sau đó dùng ánh mắt như dã thú tràn ngập tính xâm chiếm nhìn chằm chặp vào Long Dục, gằn từng tiếng: “Long Dục, tôi sẽ không bao giờ cho ngài, rời, khỏi, tôi!”
Bầu không khí tiếp đó trở nên nóng rực, cảm xúc hai người càng nặng nề.
Mùi máu tươi trong không khí khiến Bách Thần trở nên thô bạo, anh xé rách áo sơ mi của Long Dục, hơi khom xuống, vùi đầu trước ngực nam nhân, cuồng dã kịch liệt gặm cắn lồng ngực rắn chắc hoàn mỹ của hắn, luân phiên ngậm lấy hai đầu vú diễm lệ, tàn nhẫn đùa bỡn, đay nghiến, đến khi nó sưng tấy đỏ thẫm mới bỏ qua.
Long Dục chỉ hơi giãy giụa một chút, sau đó lại ngầm đồng ý với hành động của thanh niên. Hắn ngửa đầu, ngón tay luồn qua tóc đen của Bách Thần, cau mày thừa nhận từng đợt khoái cảm kịch liệt do thanh niên mang đến.
Nụ hôn của Bách Thần vừa dày đặc vừa mãnh liệt, như một con ngựa hoang thoát cương, chỉ biết liên