Long Dục được Bách Thần hầu hạ thay đổi lễ phục sau đó cùng Tá Cẩm và Bạch Phong tham gia tiệc rượu.
Bữa tiệc này do một bậc cha chú của Long Dục — Lục gia tổ chức, kỷ niệm sinh nhật lần 18 của cô con gái bảo bối. Tiểu công chúa của Lục gia là một Omega, 18 tuổi đã có thể kết hôn sinh con, Long Dục đặc biệt dặn dò Tá Cẩm và Bạch Phong phải dùng mọi cách để câu được Tiểu công chúa, như vậy mới có thể thẳng tay đoạt lấy địa bàn của Lục gia đã tách ra từ nhiều năm trước.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Bạch Phong và Tá Cẩm thân là Alpha cấp S nhưng Tiểu công chúa lại đem lòng yêu mến Bách Thần – một Beta trầm mặc ít nói. Dù cho Bạch Phong và Tá Cẩm thay phiên ra trận, cố gắng lấy lòng nhưng Tiểu công chúa vẫn như cũ nâng cằm nói “Em thích Bách Thần”.
“Long đại ca, có thể đưa Bách Thần cho em không?” Tiểu công chúa cọ đến trước mặt Long Dục, dùng đôi mắt to tròn long lanh phiếm thủy bán manh.
Long Dục sờ nhẫn chiếc ngọc lục bảo trên ngón tay cái, trầm mặc không nói.
Nhưng trước đó, Lục gia đứng một bên đã có chút mất kiên nhẫn, nguyện vọng của con gái lão chung quy vẫn phải thực hiện. Vì vậy lão ôn tồn nói với Long Dục: “A Dục này, để bọn trẻ chơi cùng nhau đi.” Lục gia đã mở miệng, Long Dục đương nhiên phải cho lão một ít mặt mũi, dù sao cũng là người đã cùng cha hắn một thời chém giết. Hắn ung dung thong thả uống một hớp rượu, bấy giờ mới lên tiếng: “Bách Thần.”
Đứng ở phía sau hắn, Bách Thần bước lên phía trước, “Thưa ngài, tôi ở đây.”
“Chăm sóc tốt cho tiểu thư.”
Trong nháy mắt, vẻ kinh ngạc chợt lóe lên dưới cặp kính mỏng, Bách Thần thật sự không nghĩ rằng Long Dục sẽ đáp ứng. Suy cho cùng, với dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của Alpha, dù là thứ vứt đi cũng sẽ không nguyện chia sẻ với bất kì kẻ nào. Chẳng qua, vẻ mặt của anh vẫn bình đạm như cũ, khom người một cái, thuận theo mà nói: “Tôi sẽ, xin ngài yên tâm.”
“Quá tốt rồi !” Tiểu công chúa cao hứng nhảy một cái, sau đó thân mật kéo cánh tay Bách Thần, “Thần ca, chúng ta đi thôi!”
Bách Thần quay đầu lại liếc mắt nhìn Long Dục, liền theo người ly khai. Lục gia nhìn bóng lưng con gái cười ha hả nói: “A Dục các ngươi tiếp tục chơi, ta lớn tuổi, thân thể chịu đủ dày vò, đành đi nghỉ trước.”
Long Dục cũng không có đứng dậy, chỉ gật đầu tượng trưng một cái, “Lục gia, ngài đi thong thả.”
Mọi người đều đã tản ra, Tá Cẩm và Bạch Phong mới ngồi vào bên cạnh Long Dục. Tá Cẩm bóc một trái dâu tây ném vào miệng, hàm hồ nói: “Lão đại, lão già kia có chủ ý quái quỷ gì vậy? Còn nữa, còn nữa! Con gái của lão, ánh mắt kiểu gì thế, đưa Alpha không muốn, cố tình coi trọng một tên Beta vô dụng !”
Tá Cẩm nói đến mức kích động, lại bắt đầu khua tay múa chân, “Nhìn không lọt tên ẻo la Bạch Phong kia thì thôi đi, tôi đây một gã đàn ông khí huyết xung mãn thế cũng không lọt được vào tròng mắt của ả! Cô ta có phải là bị mù không! Không ngửi thấy chất dẫn dụ nồng nặc phát ra từ tuyến thể của tôi sao!”
Bạch Phong trừng mắt nhắc nhở Tá Cẩm vẫn đang nã pháo, thấp giọng quát: “Đồ đần, mau ngậm miệng.” Tá Cẩm lập tức nhận được tín hiệu, hoảng loạn nhìn sang lão đại nhà mình, lập tức yên lặng ngồi xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Sắc mặt Long Dục bây giờ có chút đáng sợ, nếu hắn không áp chế tâm trạng tiêu cực lúc này của mình thì toàn bộ Alpha và Omega tại hội trường sẽ phải chịu ảnh hưởng của uy áp, kế tiếp tinh thần lực sẽ sụp đổ.
Tầm mắt của hắn nhìn chằm chằm chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rượu, đồng tử thu nhỏ, không biết suy nghĩ cái gì.
Trên đường trở về, tuy rằng Long Dục vẫn thường trầm mặc không nói một lời như mọi ngày nhưng bằng nhiều năm trực giác của mình, anh nhận ra rằng Long Dục đang tức giận, thực sự rất tức giận. Cậu giúp nam nhân đẩy cửa, theo sau tiến vào phòng ngủ. “Cậu, tôi giúp ngài thay quần áo…”
“Bốp!”
Long Dục xoay người giáng xuống một cái bạt tay. Một giây sau, tơ máu chảy xuống từ khóe miệng Bách Thần.
“…” Lực tay của Alpha không phải mạnh bình thường, Bách Thần bị đánh đến mắt nổ đom đóm, đầu óc vang lên tiếng ong ong, mắt kính cũng văng xuống sàn nhà, vỡ vụn.
Long Dục nhìn Bách Thần, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, đôi môi màu đỏ tươi hé ra, “Cởi sạch !”
“…”
“Đừng để ta lặp lại lần thứ hai.”
Bách Thần cúi đầu im lặng, tay cởi ra từng nút áo, thậm chí ngay cả quần lót cũng không lưu lại, cả người lõa thể đứng trước mặt nam nhân.
Vóc người Bách Thần rất cao, cơ thể trẻ trung rắn chắc được bao phủ bởi bắp thịt, vóc dáng cường tráng nhưng không chút khoa trương, thứ dưới quần lót mặc dù không cương, nhưng nhìn lướt qua cũng không nhỏ, không hề giống Beta, hoàn toàn là kích cỡ của Alpha.
Long Dục lấy ra một cái roi da.
Cái roi mà Bách Thần không thể quen thuộc hơn nữa, chỉ cần thấy nó anh sẽ nhớ đến cảm giác đau xót như da tróc thịt bong. Tay Bách Thần xiết thành quyền buông xuống hai bên, con ngươi dần tối lại.
“Quỳ xuống.” Long Dục ra lệnh.
Lần này Bách Thần không chút do dự, dứt khoát quỳ xuống.
Cơ thế thanh niên tràn ngập sức sống, chứa đựng sức mạnh tiềm ẩn. Trên lồng ngực nhô lên có một dấu ấn rõ ràng, khảm chặt vào tim, đó là hoa văn Long gia, do chính tay Long Dục xăm lên, cả đời đều không thể tẩy được.
Ngón tay Long Dục mang theo chút hơi lạnh, nhẹ nhàng xoa nắn hoa văn in trên da thịt, sau đó ——
Đột nhiên không báo trước, một roi vụt xuống, nặng nề quất lên người Bách Thần.
“!” Bách Thần nghiến chặt răng, yên lặng chịu đựng.
Long Dục nhìn vết roi tươi rói, lạnh như băng hỏi: “Tiểu công chúa của Lục gia thích mi, thế nào?”
“…”
“Trả lời ta!” Vừa nói vừa vụt một roi.
“Tôi không biết! Thưa ngài!”
“Ha…” Long Dục cười nhạo, “Mi sao không biết! Thằng con hoang, đừng quên là ai đem ngươi nuôi lớn! Ta ghét nhất kẻ ăn cây táo rào cây sung !”
Bách Thần chịu đựng đau nhức tỏ rõ thái độ, “Cậu, tôi là được ngài cưu mang, từ lúc sinh ra đến chết đi đều là người của ngài.”
“Nói thật ngọt.” Long Dục cầm roi da trong tay xoay vài vòng, sau đó dùng ngón chân trắng nõn xinh đẹp nâng lên cằm Bách Thần, biết rõ còn hỏi : “Vậy mi thích con gái của Lục gia sao?”
“Không thích, Bách Thần là người của cậu, ai cũng không thích.”
Hai người nhìn nhau vài giây, Long Dục đố diện với con ngươi đen láy của thanh niên, thu chân về, trong âm thanh mang theo rét lạnh theo khiến người nghe tiếng sợ mất mật, “Tốt nhất là như vậy, bằng không, ta sẽ đem ngươi băm cho chó ăn. Đồ của Long Dục ta, coi như vứt đi, cũng không cho phép kẻ khác mơ ước.”
Bách Thần nhu thuận cúi thấp đầu, tóc rối trên trán che khuất hai mắt. Anh câu môi nở nụ cười như có như không, con ngươi đen láy lóe lên tia sáng dị thường ——
Long Dục, ngài thế nhưng còn