Trong phòng theo dõi, Từ Tử Minh cài đặt lại tất cả camera khiến màn hình chỉ hiện lên hình ảnh một mình Bách Thần, cậu muốn nhìn chằm chằm Bách Thần 360 độ không có góc chết. Xem người nọ kinh hoàng, oán hận, ẩn nhẫn, thống khổ,… Không chuyển mắt, không bỏ lỡ bất cứ điều gì.
Khuôn mặt vặn vẹo đắm chìm trong việc giám thị biến thái, không hề nhận có người lạ tiếp cận. Ngay khi cửa phòng theo dõi vô tình bị đạp đổ, Từ Tử Minh mới giật mình phát hiện bản thân đã bất cẩn rồi.
Cậu không dự đoán được đám người của Long Dục nhanh như vậy đã tìm được nơi này.
Lão cáo già Lục gia kia thật vô dụng!
“U ~”
Tá Cẩm ngạo mạn tựa vào khung cửa, thổi họng súng đang bốc khói, ác liệt nói: “Rốt cuộc bắt được mày, thằng tiện nhân!”
Từ Tử Minh hung bạo trừng Tá Cẩm rồi liếc nhìn Bạch Phong phía sau, giễu cợt nói: “A… Tôi tưởng là ai chứ! Thì ra là hai con chó trung thành của Long Dục, tại sao không mang xích chó lại được thả ra thế này!”
“Mẹ kiếp! Miệng thật độc!”
Tá Cẩm tức sùi bọt mép, xoắn tay áo muốn đáp trả, lại bị Bạch Phong giữ chặt, nhắc nhở gã: “Chớ có tranh chấp vô nghĩa bằng miệng lưỡi, nhanh chóng kết thúc.”
Nhưng không đợi Tá Cẩm mở miệng trả lời, vài lưỡi dao nhọn hoắc mang theo sát khí lạnh lẽo liền bay đến trước mặt họ.
Hai người Bạch Tá buộc phải tách ra, mỗi người thối lui đến một góc trong phòng, giằng co cùng Từ Tử Minh.
Bất ngờ bị đánh lén, Tá Cẩm triệt để nổi giận, vuốt lại mái tóc màu đỏ của mình, hô to một tiếng: “Bạch phong, anh đừng động! Để tôi cùng thằng rác rưỡi này đấu một trận!”
Bách Phong ôm cánh tay đứng một bên, nhướng máy hỏi: “Em xác định chính mình có thể thu phục được sao?”
Tá Cẩm soái khí buông xuống khẩu súng, từ bên hông rút ra một thanh trường đao, hưng phấn liếm khóe miệng: “Tuy đánh không lại tên Bách Thần kia, không có nghĩa tôi cũng xử lí được một tên Omega a!” Nói xong, dưới chân gã như đặt bệ phóng, ‘vèo’ một tiếng phóng thẳng đến trước mặt Từ Tử Minh.
Âm thanh bén nhọn phát ra từ hai thanh trường đao đang va chạm kịch liệt, mơ hồ có thể nhìn thấy tia lửa nhỏ. Từ Tử Minh do là Omega nên nhờ vào cơ thể mềm mại linh hoạt, ban đầu giằng co có thể đánh ngang tay với Tá Cẩm. Nhưng sau thời gian dài, thể năng vẫn có chỗ thiếu hụt, dần dần rơi xuống hạ phong.
Hô hấp của Từ Tử Minh hỗn loạn, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Nếu tiếp tục như vậy, đêm nay cậu có nước chạy đằng trời, vì vậy phải nghĩ biện pháp thoát khỏi hai kẻ trước mắt.
Tâm tư xoay chuyển, một bên dùng lời nói dời đi lực chú ý của Tá Cẩm, một tay lén lút đặt tay ra phía sau, “Tá Cẩm, mày bán mạng vì Long Dục như vậy, kết quả thế nào. Người Long Dục quan tâm nhất vẫn là Bách Thần, mày có trả giá bao nhiêu đi nữa vẫn phải thần phục dưới chân Bách Thần, kẻ không chảy huyết nhục của Long gia, mày cam tâm sao?”
Tá Cẩm chẳng hề bận tâm, ngoáy lỗ tai, nói: “Bố mày nguyện ý, mày còn quản cái… “
“Cẩn thận !” Bạch Phong đã chú ý đến động tác của Từ Tử Minh, lên tiếng nhắc nhở.
Quả nhiên, Tử Tử Minh thừa dịp khi Tá Cẩm phân tâm, bỗng móc ra một khẩu súng hơi từ phía sau, họng súng tối đen chỉa thẳng vào người gã.
Tá Cẩm phản ứng nhanh đến kinh người, trường đao bổ thẳng xuống, chớp mắt đã chẻ đôi nòng súng. Đợi khi Từ Tử Minh muốn làm động tác tiếp theo, đã không còn kịp. Một cước của Tá Cẩm đạp trúng mắt cá chân của cậu ta, một tay nắm lấy trường đao lạnh lẽo kề sát cổ.
“Xem mày còn có thể xài thủ đoạn gì! “
Thời điểm Long Dục chạy đến, xung quanh mật thất tràn ngập hương vị chất dẫn dụ, nồng độ đậm đặc đến dọa người. Hắn trực tiếp sai người dùng vũ lực thổi tung mật thất vốn không có lối vào, lòng như lửa đốt xông vào. Đưa mắt nhìn liền thấy Bách Thần cuộn mình trong góc, hai tay ôm đầu, vùi đầu giữa hai chân, toàn thân không ngừng run rẩy, như một đầu thú tuyệt vọng bị vây khốn.
Một khắc kia, dường như có một luồng chất lỏng lạnh như băng chậm rãi rót vào trong tim Long Dục, từ từ lan ra toàn thân, thống khổ vô cùng. Hắn áp chế tất cả cảm xúc tiêu cực lại, chậm rãi tới gần thanh niên sắp hỏng mất, run rẩy vươn tay ra, muốn chạm tới lại sợ quấy nhiễu người này.
Cảm xúc của Long Dục vốn luôn mạnh mẽ quyết liệt, chưa từng phức tạp rối rắm như bây giờ.
Hắn tiến lại gần một chút, lỗ tai linh mẫn bắt được tiếng nỉ non của Bách Thần.
“Long Dục…… Long Dục…… Long Dục……. “
Mỗi một tiếng gọi khẽ đều nặng nề nện vào trong tim Long Dục, tụ lại thành một luồng sức mạnh vô hình, lập tức phá tan hết thảy hàng phòng tuyến của nam nhân. Hắn còn chưa kịp tự hỏi, cơ thể đã đưa ra đáp án, hắn ôm chặt dã thú cuộn mình trong góc, dùng tư thế bảo hộ vô hạn, ghì chặt thanh niên vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói:
“Bé ngoan, cậu mi đã đến rồi.”
Bách Thần vốn đã phong tỏa ý thức bản thân, ngăn cách khứu giác, không hề tiếp ám chỉ từ chất dẫn dụ. Song khi đột ngột được nhiệt độ quen thuộc bao lấy, một lần nữa tìm về được cảm quan nhạy bén. Mí mắt Bách Thần giật giật, chậm rãi mở ra, con ngươi vằn vện tia máu mờ mịt nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt, vừa ngây thơ vừa dữ tợn.
Dù lúc trước tự tin như vậy, chắc chắn rằng thanh niên sẽ không bị chất dẫn dụ quấy nhiễu, nhưng trong lòng Long Dục vẫn có một chút thấp thỏm. Cho đến khi hắn nhìn thấy Bách Thần dù phong bế ý thức cũng không chấp nhận bị chất dẫn dụ khống chế, trong lòng có loại sung sướng cùng nhẹ nhõm nói không nên lời.
Đây là