Trang viên từ lúc sáng sớm đã định không còn yên bình nữa.
Long Dục biết được Tá Cẩm gặp chuyện, mất đi trợ thủ đắc lực thực sự khiến hắn sinh ra nộ khí ngút trời. Sức mạnh cường đại không thể khống chế được bạo phát, uy áp bức người gây chấn động đến mức không khí xung quanh đều gợn sóng.
Long Dục mím môi, nắm đấm nặng nề đập xuống bàn gỗ.
Lúc Bách Thần nghe tiếng chạy đến, bên trong căn phòng đã ngổn ngang không chịu nổi. Thủy tinh, lọ hoa, đồ sứ, đèn đóm đều bị chấn động đến mức vỡ nát, rải đầy đất. Bạch Phong chán nản mà ngồi ở một bên, hắn ta thường ngày chú trọng nhất là dáng vẻ mà giờ đây chẳng còn hình tượng gì. Trên trang phục màu trắng dính đầy tro bụi, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ ngầu, như chó nhà có tang.
Bách Thần thu liễm cảm xúc dưới đáy mắt, yên lặng mà giúp hai người rót cà phê, sau đó lui về một bên.
“Lão đại, đây là đồ vật duy nhất còn lưu lại ở hiện trường.” Bạch Phong lấy ra một tấm bưu thiếp, đưa tới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Toàn bộ kho hàng đều bị đốt sạch, ngoại trừ hài cốt không còn gì khác.”
Long Dục giật giật khóe miệng, không có lên tiếng, chỉ là âm trầm nhìn chằm chập tấm bưu thiếp trong tay. Bưu thiếp này cùng lúc trước giống nhau như đúc về kiểu chữ và hoa văn, khác biệt duy nhất thì lần trước là bức ảnh, còn lần này là đồ thật. Mặt trên bưu thiếp như trước viết rõ ràng một dòng chữ: “Long Dục, tôi muốn đem ngài thao thành Omega của riêng tôi.”
Lời nói này quá mức ngông cuồng. Long Dục dùng quyết tâm thật lớn mới khống chế được lửa giận của mình, không đi vò nát tờ giấy trong tay.
Bất quá sự thực đã rõ ràng, trong bóng tối có một nguồn sức mạnh đang đối chọi với Long gia. Chúng cướp hàng của Long gia, giết người của Long gia, cướp đi địa bàn Long gia, thậm chí còn vọng tưởng đem Long Dục hắn đùa bỡn dưới thân!
Nằm mơ ! !
Long Dục sờ chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay cái, đáy mắt dâng lên sát ý nồng đậm.
Miệng Bạch Phong đóng mở vài lần, mới khàn khàn mở miệng: “Lão đại. Tên Tá Cẩm ngu ngốc kia…”
“Không chết được.” Quanh người Long Dục tản ra khí lạnh, trầm giọng nói: “Tên đó xem như con gián, đánh không chết được.”
Nói xong Long Dục tựa đầu vào lưng ghế, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Bạch Phong cũng im lặng không nói, cúi đầu nhìn tách cà phê rơi vào trầm tư.
Bách Thần không để ý bọn họ, chỉ đau lòng nhìn mảnh vụn rải đầy đất, âm thầm mắng: Đồ đàn bà phá của.
Long Dục ở trong phòng họp suốt một ngày, xem như bữa trưa cùng bữa tối đều do Bách Thần tự mình bưng vào mới ăn. Mãi đến tận lúc khuya, mới quay về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Hắn tắm rửa rồi thay áo ngủ mang hương vị quen thuộc, sau đó uống xong thức uống nóng, nằm ở trên giường. Sắc mặt Long Dục không được tốt lắm, có chút trắng bệch, đáy mắt nhàn nhạt màu xanh, vừa nhìn liền biết tối qua không có ngủ ngon.
Bách Thần cúi người, giúp Long Dục chỉnh tốt góc chăn, tự động hạ thấp âm điệu, ôn nhu nói: “Chúc cậu ngủ ngon.”
Anh tựa như thường ngày xoay người, lúc đặt xuống bước chân thứ nhất, vạt áo đã bị người nọ nắm lấy.
Bách Thần sửng sốt vài giây, sau đó đột nhiên quay đầu lại, khiếp sợ hỏi: “Cậu?”
Long Dục thu tay về, đặt sau gáy, nhắm mắt lại yêu cầu: “Ở lại đây, ngủ cùng ta.”
Bách Thần mừng rỡ, đại não thế nhưng xuất hiện vài giây trống rỗng, sau đó trong đầu như có một cổ pháo hoa cực lớn nổ tung !
Anh không nghe lầm chứ !?
Phải ngủ chung !
Có thể lên giường !
Có thể hôn môi đi !
Khúc dạo đầu cần vững vàng !
Không mang dầu bôi trơn làm sao bây giờ ! !
Dùng miệng liếm ướt cũng không tồi !
Hạnh phúc đến quá mức bất ngờ, nhưng mà Bách Thần còn chưa kịp nghĩ tới nơi xa xôi hơn, Long Dục liền mở miệng đem tất cả ý nghĩ của anh bóp chết.
“Mi ngả ra đất ngủ.”
“… A.”
“Động tác nhanh lên một chút.”
“… A.”
Bách Thần cảm thấy khá đáng tiếc, thế nhưng trái tim vẫn hưng phấn nhảy loạn.
Long Dục thế nhưng cho anh lưu lại qua đêm trong phòng, đây chính là lần đầu tiên hơn mười năm qua! Anh muốn cười, lại phát hiện cơ thịt khuôn mặt cứng ngắc đến kì cục, bộ dạng căng thẳng quá độ.
Bách Thần từ bên trong tủ đồ lấy ra thảm len cùng gối dự phòng, đem đồ vật trải ra dưới chân Long Dục, sau đó tay chân rón rén đi tới bên giường.
Ngũ quan Long Dục tuấn mỹ, dáng vẻ lúc ngủ cực kỳ giống vương tử trong cổ tích, đôi môi đỏ tươi khiến người khác không nhịn được đến gần liếm láp cắn mút.
Con ngươi Bách Thần chìm xuống, nhìn chằm chằm khuôn mặt nam nhân nói: “Cậu, tôi ở đây, nơi nào cũng không đi.”
“Ừ.” Long Dục tùy ý đáp ứng một chút, liền trở mình, nằm nghiêng đưa lưng về phía Bách Thần.
Tóc dài đen nhánh như hải tảo uốn lượn phân tán ở trên giường, mang theo vẻ đẹp hỗn độn. Bách Thần liếm khóe miệng nhẹ giọng nói: “Chúc ngài mộng đẹp.”
Ánh trăng màu bạc xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chiếu trên mặt đất. Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở vững vàng của Long Dục, không còn tạp âm nào khác.
Bách Thần nằm trên đất, cảm thấy cực kỳ khó tin. Lúc này mọi thứ đều hướng anh nói lên một điều, bản thân đang được Long Dục ỷ lại .. Anh thích cảm giác này, thích muốn chết!
Anh biết, đạo phòng tuyến thứ nhất của Long Dục đã bị mình phá vỡ, Tá Cẩm sống chết không rõ khiến nam nhân sinh ra nhàn nhạt bất an, cho nên Long Dục tìm kiếm cảm giác tin tưởng trên người anh. Người bên ngoài đều không thể nhìn thấy bộ dạng này.
Chỉ có điều, vỏn vẹn một gã Tá Cẩm là có thể đạt đến hiệu quả như, nếu lại đem Bạch Phong diệt trừ, sẽ có hay không có thu hoạch ngoài ý muốn khác?
Bách Thần nở nụ cười.
Ở trong bóng tối càn rỡ nở nụ cười khẽ.
Người là loài động vật tham lam.
—— Long Dục, khi tôi đem toàn bộ đôi cánh của ngài bẻ gẫy, ngoại trừ tôi ra, ngài còn có thể ỷ lại vào ai!
Bách Thần vẫn luôn thiển miên (ngủ không sâu). Cho nên khi Long Dục phát ra một tiếng rên rỉ, ngay lập tức tỉnh lại.
Đợi huân hương cháy hết, trong phòng lúc này đã tràn ngập hương vị.
Thuốc hướng dẫn tích tụ trong cơ thể khiến Long Dục dù bị vây trong trạng thái ngủ say, thân thể vẫn bắt đầu sinh ra biến hóa rất nhỏ. Bởi vì tác dụng của thuốc nên chức năng cảnh giác cực mạnh trong cơ thể của Alpha dần bị hạ thấp, thế nên không hề phát hiện biến hóa thật nhỏ này ở bên trong chậm rãi lan rộng.
“Ưmm…” Long Dục ngâm khẽ một tiếng, thân thể từ nằm nghiêng chuyển sang nằm ngửa, một đoạn vòng eo trắng nõn dẻo dai lộ ra dưới vạt áo xốc xếch.
Bách Thần đứng ở bên giường thử gọi: “Cậu?”
Long Dục tự nhiên không nghe được, vẫn chưa tỉnh lại. Ngũ quan tinh xảo dưới ánh trăng càng tăng thêm vẻ mỹ lệ, hắn khẽ nhíu mày, trên chiếc trán trơn bóng đọng lại một tầng mồ hôi mỏng, lông mi cong vút mê người lay động.
Long Dục dường như có chút nóng, có chút khó chịu. Đường cong duyên dáng của đôi chân dài từ trong chăn duỗi ra, nhẹ nhàng cọ lên drap trải giường mềm mại.
“Ực…” Bách Thần yên lặng ngồi bên giường, đưa tay sờ khuôn mặt Long Dục.
Khớp xương ngón tay rõ ràng xuyên qua sợi tóc ẩm ướt của Long Dục, sau đó nhẹ nhành vuốt ve trán cùng hai má của hắn.
Từng trải qua lần trước dạy dỗ thất bại, Bách Thần quyết định không lại nóng lòng cầu thành, muốn đánh vững đánh chắc. Anh nhẹ nhàng lướt qua sống mũi thẳng tắp của Long Dục, sau đó dừng lại trên bờ môi đỏ tươi, dùng ngón tay tỉ mỉ vuốt nhẹ.
“A…”
Long Dục phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái, âm điệu có chút thấp, lại ngoài dự đoán mê người. Tính cảnh giác của Alpha vào lúc này hầu như biến mất, thân thể không tự chủ được sinh ra phản ứng đối với hương vị của thanh niên, đồng thời phát ra tín hiệu khát cầu.
Cảm giác này giống như đang vuốt ve một con hoa báo cao quý hung mãnh, thật sự thích đến cực điểm. Bách Thần liếm khóe môi, cúi người, há miệng ngậm vào vành tai Long Dục, dùng đầu lưỡi liếm láp “chậc chậc”. Liếm đến khi Long Dục bắt đầu run rẩy, thấp giọng nỉ non.
“Muốn sao?” Đôi môi Bách Thần áp sát bên tai Long Dục, gò má tuấn lãng thoạt nhìn vừa tà ác vừa nguy hiểm.
Long Dục không có đáp lại nhưng cơ thể của hắn đã trước một bước cho ra đáp án. Đôi môi đỏ tươi hơi mở ra, một giây sau không hề báo trước, ngậm vào ngón tay Bách Thần.
” ! ” Đồng tử Bách Thần thu hẹp, cảm giác mềm mại ẩm ướt từ ngón tay bắt đầu