Edit+beta: LQNN203
Ngay khi giọng nói của Tạ Trình vang lên, toàn bộ sảnh tiệc im lặng.
Không nghĩ rằng anh sẽ đột nhiên nói muốn kết hôn với Lâm Âm.
Không phải nói vài câu để chống lưng cho cô, không nói cô làm bạn gái anh, cũng không nói cô làm vị hôn thê của anh, mà là đến Cục Dân Chính để lãnh chứng, ký kết quan hệ vợ chồng có hiệu lực pháp luật!
Triệu Doanh đứng cách Tạ Trình không xa, nhìn người đàn ông này đang một lòng muốn kết hôn với người ta, bao vây người ta vào địa phận của mình.
Anh bên này yêu đến điên cuồng, cô bên kia không ngần ngại giả mạo hồ sơ bệnh án và báo cáo để tạo khoảng cách với anh. Nhưng Triệu Doanh cảm thấy Lâm Âm không phải là người như vậy, có lẽ cô thực sự quên mất Tạ Trình.
Tạ Trình chưa chắc không biết điều này, anh chỉ không muốn tin thôi.
Triệu Doanh trong lòng thở dài, đây không còn là vết dao đâm vào tim nữa, mà là tàn nhẫn băm người ta thành ngàn mảnh, khiến người ta chết không toàn thây.
Triệu Doanh nhớ lại lúc anh ta đạp cửa căn nhà ấm trồng hoa nửa giờ trước và nhìn thấy Tạ Trình đánh Cố Du Minh ngã trên mặt đất như thể anh không muốn sống nữa.
Sau đó anh ta hỏi Tạ Trình rằng Cố Du Minh rốt cuộc đã làm gì hay nói gì, nhưng Tạ Trình không nói gì cả. Nghĩ đến những hiểu lầm và xung đột khác nhau giữa Tạ Trình và Lâm Âm, anh ta cảm thấy Tạ Trình sẽ không vội giúp Lâm Âm.
Không ngờ anh lại cầu hôn cô.
Ở chiếc bàn dài phía sau đám đông, Cố Du Minh đã thay quần áo xong, vừa bước vào sảnh tiệc đã thấy Tạ Trình ôm eo Lâm Âm.
Khi Tạ Trình nói lời cầu hôn, người sốc nhất là Cố Du Minh, anh ta không hiểu, vừa rồi anh ta nói với Tạ Trình rằng Lâm Âm đã là người phụ nữ của anh ta, giữa bọn họ chuyện đáng lẽ phát sinh ra hay không nên phát sinh cũng đã xảy ra, nói dối anh về nốt ruồi nhỏ trên cơ thể cô.
Chỉ cần Tạ Trình là một người đàn ông, anh không thể không bận tâm chút nào. Anh không cảm thấy ghê tởm khi người phụ nữ mình yêu chung chạ với người đàn ông khác sao?
Cố Du Minh chăm chú nhìn bàn tay của Tạ Trình trên eo Lâm Âm, móng tay gần như cắm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay.
Lâm Âm ngước mắt lên nhìn Tạ Trình, đây là lần đầu tiên cô ở gần anh như vậy, cô cảm thấy anh cao hơn cô nghĩ, ánh mắt anh sáng hơn bình thường, đồng tử đen nhánh, tựa như một cái đầm sâu trong bóng tối, làm người ta không biết anh đang nghĩ gì.
Cô chỉ là muốn mượn uy phong của anh, không nghĩ tới anh thế mà rất nhanh đã nghĩ đến phân đoạn kết hôn.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn với Tạ Trình, về mặt lý trí, cô nên từ chối anh. Thế nhưng, cô là người mở miệng nhờ anh giúp đỡ trước.
Anh cho cô đủ mặt mũi trước mặt mọi người, anh giúp cô, cô không thể vỗ vào mặt mũi anh.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, Lâm Âm mấp máy môi, tìm cách thỏa hiệp: "Kết hôn không phải chuyện nhỏ, tôi phải bàn bạc với người nhà một chút."
Người đàn ông nói nhỏ: "Được, tôi sẽ đợi em."
Nói xong anh ôm eo cô rồi dẫn cô ra ban công.
Người bên cạnh còn đang kinh ngạc tự động nhường đường, Dương Thấm Vũ nghiến răng tiến lên một bước: "Lâm Âm..."
Vừa mở miệng gọi tên cô đã im bặt, cô ta có thể nói gì được nữa, nói gia đình cô suy sụp, bị hủy hôn không ai cần? Bây giờ người cầu hôn cô là Tạ Trình, chỉ cần Tạ Trình ra tay, khủng hoảng kinh tế của nhà họ Lâm hoàn toàn không còn nguy cơ.
Các khuê tú hào môn, các nữ minh tinh xinh đẹp trong giới giải trí, ai mà chẳng muốn gả cho Tạ Trình. Cho dù họ có vọng tưởng như thế nào, anh cũng không thèm liếc nhìn một cái, anh thích ai không được, lại cố tình thích Lâm Âm.
Dương Thấm Vũ mạnh dạn gọi Tạ Trình: "Anh đừng bị cô ta lừa."
Bước chân của người kia dừng lại, anh khẽ quay mặt lại liếc nhìn cô ta.
Dương Thấm Vũ đột nhiên có cảm giác như bị một con dã thú hung dữ nhìn chằm chằm, rùng mình ớn lạnh.
Lâm Âm đi theo Tạ Trình đến ban công, trong suốt nửa sau của bữa tiệc, không có ai đến ban công nữa. Lâm Âm đứng trước lan can quay đầu nhìn Tạ Trình: "Vừa rồi cảm ơn anh đã giải vây cho tôi."
"Giải vây?" Người đàn ông trầm mặc nhìn cô, "Tôi nghiêm túc."
Lâm Âm kinh ngạc nhìn Tạ Trình: "Lãnh chứng không phải trò đùa, nó có hiệu lực pháp luật, nếu sau này anh muốn ly hôn thì cần thời hạn 30 ngày bình tĩnh, nói không chừng một ít tài sản của anh sẽ được chia cho tôi, anh chẳng được gì từ tôi cả."
Người đàn ông hơi cúi xuống, chống khuỷu tay lên lan can, xoa bóp vết thương do đánh nhau với Cố Du Minh trên xương ngón tay của mình, nghiêng đầu nhìn cô, giọng điệu có chút trịch thượng: "Ai nói tôi không được gì."
Không nghĩ tới người đàn ông lại thèm muốn thân thể của cô, Lâm Âm vội vàng lấy tay che ngực.
Sau đó cả hai không nói thêm câu nào, mỗi người đứng trên ban công đón gió với những suy nghĩ của riêng mình.
Lâm Âm được Tạ Trình đưa về khách sạn, thu dọn đồ đạc và bắt taxi trở về nhà.
Biệt thự sáng đèn, không có ai. Hỏi ra mới biết anh cả ở công ty chưa về, anh hai đêm nay trực ban.
Lâm Âm nhìn vào điện thoại mình, có nhiều người thích và bình luận về khoảnh khắc mà cô đăng về buổi biểu diễn, nhưng, anh cả và anh hai mà cô chờ mong nhất lại không có, bọn họ tựa như không nhìn thấy vòng bạn bè của cô.
Lâm Âm không dám ôm quá nhiều hy vọng, cho nên cô cũng không quá thất vọng.
Người cô lo lắng nhất lúc này là anh cả của cô.
Lâm Âm đợi đến mười giờ tối, Lâm Sâm cũng không trở về, liền bắt taxi đến công ty.
Không ngờ trên tầng cao nhất của công ty lại có nhiều người làm thêm giờ muộn như vậy, thường thì sáu giờ đã tan làm, cho dù làm thêm giờ cũng sẽ không có nhiều người như vậy.
Lâm Âm đang đứng ở cửa phòng làm việc của Lâm Sâm, định gõ cửa thì Lâm Sâm đẩy cửa bước ra, một tay cầm xấp tài liệu, một tay cầm điện thoại di động nói chuyện điện thoại.
"Ngân hàng Hộ Thương không chấp thuận? Tuần trước chúng ta không phải đã thương lượng rồi sao, sao đột nhiên lại đổi ý, tiếp tục nói chuyện với bọn họ!"
Lâm Sâm luôn thành thục ổn trọng, đi một bước là ba bước, chưa bao giờ bị ép buộc như vậy.
Lâm Sâm nhìn thấy Lâm Âm, cúp máy: "Âm Âm."
Vừa nói anh vừa đưa Lâm Âm vào văn phòng, bảo cô ngồi xuống nghỉ ngơi, anh liếc nhìn đồng hồ: "Anh đi họp, nửa tiếng nữa sẽ về, lát nữa đưa em về nhà sau."
Lâm Âm đứng dậy, kéo lấy ống tay áo Lâm Sâm: "Anh cả, tình hình của công ty có phải không tốt lắm không?"
Lâm Sâm xoa xoa đầu Lâm Âm: "Đây không phải là chuyện em nên lo lắng."
Lâm Âm mím môi dưới, lông mi dài rũ xuống, dưới mi mắt hiện lên một tia bóng mờ: "Lỗ hổng tài chính là bao nhiêu ạ?"
"Đừng lo lắng, mọi sóng gió trước kia đều đi qua, chuyện này sẽ sớm được giải quyết thôi." Lâm Sâm nói xong liền vội vàng ra khỏi văn phòng.
Lâm Âm đi tới bàn của Lâm Sâm, nhìn tàn thuốc lớn nhỏ trong gạt tàn, khẽ nhíu mày.
Hai mươi phút sau, có tiếng gõ cửa phòng làm việc, trợ lý Trương cầm theo một hộp đồ ăn khuya bước vào: "Lâm tổng bảo người mang tới, anh ấy bên kia phải bận thêm một lát nữa, chờ cô ăn xong tôi sẽ đưa cô về nhà."
Trợ lý Trương mở túi đồ mang ra: "Đồ đặt ở khách sạn không ngon bằng đồ làm ở nhà, cô nếm thử xem, nếu không hợp khẩu vị, Lâm tổng nói lần sau về nhà sẽ làm cho cô ăn."
Lâm Âm nhìn qua thì thấy trong hộp đồ ăn
mang đi có một phần bánh trôi hoa quế rượu, khi mở ra, mùi hoa quế thơm ngào ngạt cùng không khí ấm áp xộc vào mũi, khiến người ta muốn khóc.
Lâm Âm từ nhỏ đã thích ăn bánh trôi hoa quế rượu, đặc biệt là do mẹ làm, sau này khi mẹ qua đời, bánh do dì Lưu giúp việc làm cô lại không thích ăn.
Thật ra tay nghề của dì Lưu rất tốt, mùi vị cũng có thể so sánh với đồ do mẹ làm, từ trước đến nay cô đều rất ngoan, cũng không biết vì sao, trong khoảng thời gian đó, cô hay hất đổ xuống đất, giở tính đại tiểu thư, khóc lóc nháo cho rằng ăn không ngon.
Đến phiên Lâm Sâm nấu cho cô ăn, còn Lâm Du phải ở bên cạnh ăn cùng cô mới được, bên cạnh thiếu một anh trai cũng không được.
Mỗi ngày trong ba tháng đầu tiên sau khi mẹ mất, Lâm Sâm không đích thân nấu cho cô ăn là cô sẽ không ngủ được.
Lâm Âm ngồi xuống, cầm lấy thìa, cho vào miệng một ngụm, mùi vị không ngon, không bằng mẹ và anh cả làm, nhưng cô vẫn ăn hết một bát, nói rất ngon.
Sau khi được trợ lý Trương đưa về nhà, Lâm Âm đi tắm rồi nằm trên giường, cả đêm không ngủ.
*****
Sáng sớm ngày hôm sau, hầu như tất cả các phóng viên trong thành phố đều được phái đến, bởi vì không biết Tạ Trình và Lâm Âm sẽ lãnh chứng ở đâu, nên họ chia thành hai nhóm.
Một nửa trong số họ đang ở cổng Cục Dân Chính nơi đăng ký hộ khẩu của Lâm Âm, nửa còn lại ở cổng Cục Dân Chính nơi đăng ký hộ khẩu của Tạ Trình, chờ bắt tin tức trực tiếp, chiếm đầu đề trước tiên.
Ở trung gian có rất nhiều lưu lượng, không cần phải nói, Tạ Trình, lão đại hào môn thu hút nhiều sự chú ý và không gần nữ sắc bỗng kết hôn, vốn dĩ là một tin tức lớn.
Lâm Âm đã đính hôn với người của Cố gia sau đó lại hủy hôn, cũng liên quan đến tình tiết cẩu huyết là vị hôn phu nɠɵạı ŧìиɦ với nữ minh tinh, loại tin tức này còn sợ không thu hút được lưu lượng sao?
Tối qua Tạ Trình đã nói trước mặt nhiều người trong bữa tiệc tối của đài truyền hình, bảo Lâm Âm sáng hôm nay đến Cục Dân Chính lãnh chứng, tin tức đã bùng nổ ngay khi được đưa ra.
Ngày mai là nghỉ lễ Quốc khánh, hôm nay là ngày cuối cùng Cục Dân Chính đi làm trước kỳ nghỉ, có rất nhiều người đến lãnh chứng, tất cả đều có đôi có cặp.
Các phóng viên hướng máy ảnh của họ vào cửa Cục Dân Chính, một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng nổi bật, anh là Tạ Trình.
Người ta nói rằng anh còn đến sớm hơn các phóng viên, nửa giờ trước khi Cục Dân Chính mở cửa.
Cho đến tận mười một giờ trưa, ngày càng ít người đến đăng ký kết hôn, Lâm Âm vẫn chưa tới.
Các phóng viên sôi nổi thảo luận.
"Không thể nào, đã tới giờ này rồi, Lâm Âm sao còn chưa tới?"
"Vẫn chưa đến có nghĩa là cô ấy sẽ không đến nữa?"
"Nhìn thế nào đi nữa cuộc hôn nhân này là nhà họ Lâm chiếm tiện nghi, Lâm Âm chắc sẽ không lỡ hẹn đâu."
"Được rồi đừng nói như vậy, Lâm Âm có chỗ nào không tốt, cô ấy là nữ thần múa cổ điển, không cần phải nói về khuôn mặt và thân hình, hơn nữa tính cách lại tốt. Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ muốn kết hôn với cô ấy."
"Cuộc hôn nhân này sẽ không thất bại đó chứ. Không được đâu, tôi cho rằng họ rất hợp nhau."
Bốn giờ chiều, chỉ có Tạ Trình ở trước cửa Cục Dân Chính.
Lúc này Lâm Âm vẫn chưa tới, xem ra cô thật sự không tới. Trợ lý Vương xua đuổi tất cả các phóng viên đang ôm cây đợi thỏ, đi đến bên cạnh Tạ Trình: "Tạ tổng có muốn gọi điện cho cô Lâm hỏi một chút không?"
Nếu cô không muốn, họ không cần phải đợi ở đây.
Tạ Trình phất tay: "Cậu về trước đi."
Trợ lý Vương không dám hỏi thêm câu nào, trong lòng thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Tạ Trình ngồi trên băng ghế ở cổng Cục Dân Chính, giơ cổ tay lên liếc mắt nhìn thời gian, đã là bốn giờ mười phút. Mặt trời đã mất đi vẻ rực rỡ, hoàng hôn đã sớm ló lên, màu vàng cam, tầng tầng lớp lớp, đang độ nở rộ.
Không phải anh chưa từng gọi điện cho Lâm Âm, cô không trả lời, anh cũng không gọi cô lần thứ hai, cố chấp chờ cô.
Anh mặc áo sơ mi trắng với quần jean xanh nhạt, chân đi một đôi giày thể thao màu trắng, trông anh trẻ hơn bình thường rất nhiều, giống như một sinh viên đại học vừa bước ra khỏi khuôn viên trường đại học, đang chờ đợi mối tình đầu của mình.
Đó cũng là ngày của bảy năm trước, anh đợi cô cả ngày, từ lúc mặt trời mọc ở phía Đông đến lúc mặt trời lặn.
Cô không đến.
Một cơn gió thổi qua, những chiếc lá phong trên mặt đất bị thổi tung lên và rơi xuống con đường lát đá xanh.
Anh nhìn lên, thấy cô đang đi về phía mình.
Cô mặc cùng một chiếc áo sơ mi trắng với anh, váy xếp ly màu vàng nhạt, mái tóc dài buông xõa sau vai, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, vì đi vội nên trên chóp mũi cô tấm tấm hạt mồ hôi.
Cô dừng lại trước mặt anh, hơi thở dồn dập, hé đôi môi căng mọng: "Xin lỗi, tôi đến muộn."
"Tối hôm qua mất ngủ, vừa sáng nay mới ngủ được, ngủ nên quên mất."
Lâm Âm lấy sổ hộ khẩu và chứng minh thư từ trong túi ra, định đưa cho anh xem thì bị anh nắm lấy cổ tay.
Anh dùng sức rất lớn, như thể cô sẽ bỏ chạy ngay khi anh buông tay, mạnh đến mức siết chặt làn da trắng nõn và mềm mại của cô đỏ bừng cho đến khi cô khẽ kêu lên: "Tạ Trình, anh làm tôi đau."
Anh trầm giọng đáp lại, thả cổ tay cô ra, nắm tay cô, bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay mình, dẫn cô vào cửa Cục Dân Chính.
Lâm Âm dừng lại, ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Tạ Trình, nhẹ giọng nói: "Chúng ta nói chuyện trước được không?"
Tạ Trình nhìn lướt qua thời gian: "Cục Dân Chính chỉ còn 32 phút nữa là tan làm, trước tiên đi lãnh chứng trước đã."
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Nhân viên Cục Dân Chính: Hai người, tại sao các bạn không đeo khẩu trang, mời trình giấy xét nghiệm nước bọt trong vòng 72 giờ. Sao cái gì cũng đều không có? Vậy quay về trước đi.
Tạ Trình: #%¥#... ¥% &... !!!!
Editor: Kết hôn thời covid kiểu:)), xin lỗi em lỡ cười vào mặt anh????, anh nhà nôn rước chị về lắm rồi.