Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình ra khỏi Cục Công an, đứng ở cửa một lúc, như thể không biết mình nên đi đâu.
Trợ lý Vương đứng ở một bên: "Cô Lâm đang ở Đông Hồ, bạn của cô ấy đang ở cùng cô ấy. Cô Lâm rất lo lắng cho ngài, ngài có muốn đi xem một chút không?"
Trong bầu trời đêm xanh thẫm, có một vài ngôi sao vây quanh mặt trăng, Tạ Trình gật đầu, chuẩn bị lên xe đi tìm Lâm Âm.
Lúc này, một chiếc Cayenne màu đen chạy tới, Cố Du Minh xuống xe, gọi tên Tạ Trình: "Nói chuyện đi?"
"Rầm" một tiếng, Tạ Trình đóng cửa xe đang mở, thần sắc hung ác nham hiểm nhếch môi dưới: "Tao còn chưa tìm mày, mày đã tự mình đưa tới cửa."
Cố Du Minh liếc nhìn cổng Cục Công an, hất cằm chỉ về phía xa xăm: "Qua bên kia nói chuyện."
Chẳng mấy chốc hai người đã đến con hẻm phía xa.
Tạ Trình ngoắc ngoắc ngón tay, giương mắt: "Là mày làm?"
Cố Du Minh không thừa nhận cũng không phủ nhận, về cơ bản là mặc định.
Nửa tháng trước, anh ta hối lộ bảo mẫu của Tạ gia, biết được nhà họ Tạ có một căn hầm bí mật tối tăm kinh hoàng như vậy, cộng thêm thái độ của Tạ Trình đối với Tạ Vân Khai trong bệnh viện, anh ta cho rằng chính Tạ Trình đã đánh đập và hành hạ người khác.
Anh ta muốn dùng điều này để tống Tạ Trình vào tù. Sự phát triển của tập đoàn Tạ thị đến quy mô như hiện tại hoàn toàn phụ thuộc vào Tạ Trình, khi Tạ Trình sụp đổ, tập đoàn cũng bị ảnh hưởng, anh ta sẽ thao túng ở sau lưng, hợp lực với các đối thủ của Tạ Trình để đánh bại Tạ thị trong một cú ngã.
Chỉ cần Tạ Trình ngã xuống, anh ta nhất định có thể theo đuổi Lâm Âm trở về. Hơn nữa anh ta đánh đổ Tạ gia, các trưởng bối trong nhà chẳng những không trách anh ta tự chủ trương, ngược lại còn ghi công anh ta có công lớn.
Không ngờ sự việc lại bị đảo ngược hoàn toàn, người thực hiện vụ bạo hành hóa ra lại là Tạ Vân Khai. Không chỉ vậy, trong công việc kinh doanh của Lâm gia, Lâm Sâm, người luôn chướng mắt Tạ Trình thế nhưng đã đánh cược cả Lâm gia để giúp đỡ Tạ Trình.
Cố Du Minh mưu kế nhưng lại không đạt được gì, tự nhiên không cam lòng.
Tạ Trình tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống Cố Du Minh: "Chuyện này sẽ không tốt đâu."
Cố Du Minh mỉm cười: "Vậy thì sao, dù có đánh chết tao đi chăng nữa, người có tâm địa bất lương như mày cũng không xứng ở cùng Lâm Âm."
Anh ta chưa kịp nói hết lời thì đã nhận được một cú đấm trời giáng vào mặt, loạng choạng suýt ngã vào bức tường phía sau.
Cố Du Minh chạm vào vết máu trên môi, cúi xuống nhặt mắt kính bị rơi trên mặt đất, lấy quần áo lau tròng kính rồi đeo lại, trên mặt mang theo nụ cười: "Nhìn xem, mày luôn động tay với người khác, không có gì đảm bảo rằng một ngày nào đó những nắm đấm này sẽ không rơi vào Lâm Âm, mày nghĩ mày có tư cách gì để ở bên cô ấy."
Tạ Trình xoa xoa đốt ngón tay sắc bén: "Lão tử chỉ dùng nắm đấm đánh đám súc sinh, tâm lý khỏe mạnh, còn chưa đụng vào người vô tội."
Cố Du Minh bật cười: "Vậy thì thế nào? Người như mày không xứng với một người tốt như cô ấy. Điểm này mày sẽ không phải không tự mình hiểu chứ?"
Tạ Trình: "Liên quan rắm gì đến mày."
Cố Du Minh lấy điện thoại di động ra, lật ra những bình luận trước đó về sự việc của Tạ Trình, đưa cho Tạ Trình: "Cho dù cảnh sát đã đưa ra thông báo chứng minh mày vô tội, nhưng mày dám nói mình không có xu hướng bạo lực không?"
"Hai anh em nhà họ Lâm coi Lâm Âm quan trọng hơn tính mạng. Mày nghĩ họ sẽ yên tâm gả cô ấy cho mày sao?"
"Cho dù Lâm Âm nhất thời bị mày mê hoặc, cô ấy cũng sẽ sớm hiểu ra tao là người thích hợp nhất với cô ấy, về sau cô ấy cũng chỉ kết hôn với tao."
Tạ Trình cười mỉa mai: "Kết hôn với mày, mày nói chính là lãnh chứng?"
Nói xong, anh lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ màu đỏ, lắc lắc trước mắt Cố Du Minh: "Mở mắt chó cóc mà đòi ăn thịt thiên nga của mày ra xem, đây là cái gì."
Dưới ánh đèn mờ ảo của con hẻm, tờ giấy kết hôn màu đỏ biến thành màu đỏ sẫm, Cố Du Minh không thể tin được: "Không thể nào, các người lãnh chứng khi nào, nhất định là mày cưỡng ép cô ấy!"
Nói xong anh ta vươn tay muốn giật lấy giấy chứng nhận, nhưng Tạ Trình đã lấy đi, đút lại vào túi: "Đừng dùng bàn tay dơ bẩn của mày sờ vào nó."
Tạ Trình nhìn Cố Du Minh: "Nói đến đây, tao và cô ấy có thể lãnh chứng còn phải cảm ơn mày. Nếu không phải vì sự hợp tác đê hèn của mày với người khác để đối phó với Lâm Sâm, cô ấy đã không nhanh như vậy lãnh chứng với tao."
Cơ thể của Cố Du Minh run lên vì tức giận, anh ta không cam lòng, không cam lòng thua Tạ Trình hết lần này đến lần khác.
Cố Du Minh hạ giọng: "Các người lên giường chưa, có nhớ lần trước tao đã nói gì với mày không, bên trái dưới đầu cô ấy có một nốt ruồi, mày nhìn thấy chưa?"
Tạ Trình giơ nắm tay lên, muốn đánh thêm một quyền nữa.
Cố Du Minh trong lòng tức khắc hiểu được, bọn họ đã nhận được giấy chứng nhận, nhưng không lên giường. Cái gọi là nốt ruồi do anh ta tạo ra chỉ để khiến Tạ Trình ghê tởm, ly gián mối quan hệ giữa Tạ Trình và Lâm Âm.
Nếu bọn họ đã lên giường rồi, Tạ Trình nhất định có thể nhìn ra trên người Lâm Âm không có nốt ruồi nào. Khi anh ta đưa ra những lời khiêu khích, Tạ Trình lại không thể vạch trần anh ta.
Cố Du Minh mỉm cười, càng tự tin hơn: "Lãnh chứng thì thế nào, người đàn ông đầu tiên của cô ấy là tao. Phụ nữ sẽ không dễ dàng quên người đàn ông đầu tiên của mình, mày đến muộn chính là đến muộn, không bằng rời khỏi sớm một chút?"
Cố Du Minh chưa kịp hạ giọng thì lại bị đấm vào mặt bên kia, không giận mà còn cười: "Đánh chết tao cũng vô dụng."
"Tao đã chạm và hôn từng tấc da thịt của cô ấy," giọng của Cố Du Minh trầm xuống, có chút phấn khích cùng niềm vui chiến thắng, "Mày đã nghe thấy giọng của cô ấy trên giường chưa, tao có một video ở đây, nếu mày muốn xem..."
Tạ Trình nắm cổ áo Cố Du Minh, gân xanh trên mu bàn tay anh bật ra, dùng tay đấm mạnh Cố Du Minh vào tường, đấm vào bụng anh ta.
Không biết qua bao lâu, Triệu Doanh, người đến Cục Công an để đón Tạ Trình, vội vàng chạy đến, nhìn thấy Cố Du Minh đang nằm trên mặt đất thoi thóp, vội vàng ôm cánh tay Tạ Trình: "Đừng đánh, đánh nữa là chết người mất."
Tạ Trình hất Triệu
Doanh ra, giẫm lên cổ tay Cố Du Minh, tiếng xương gãy vang lên, Triệu Doanh cảm thấy da đầu tê dại: "Tạ Trình, dừng lại!"
"Cậu không cảm thấy kịch bản của hắn có chút quen mắt sao, hắn hẳn là cố ý chọc giận cậu, đừng mắc mưu của hắn!"
Tạ Trình làm sao có thể không biết chuyện này, anh không thể kiềm chế được, anh muốn gϊếŧ Cố Du Minh.
Nhưng anh lại càng hận bản thân mình vì đến muộn, chính vì không bảo vệ được cô nên cô mới bị những tên cặn bã như Cố Du Minh chà đạp và bắt nạt.
Sau khi Tạ Trình bị Triệu Doanh kéo đi, Cố Du Minh nằm trên đất, mở mắt ra, đưa tay lên lau vết máu trên môi, trên môi nở một nụ cười, cầm điện thoại di động rơi trên mặt đất lên, gọi cảnh sát.
Triệu Doanh đưa Tạ Trình về nhà, vừa lái xe vừa ném cho anh một chiếc khăn lông: "Lau đi, tay, còn có mặt nữa."
"Trên người có bị thương không?"
Lúc đánh nhau với Cố Du Minh, Tạ Trình cũng bị thương, anh không nói một lời, lấy điện thoại di động ra gọi cho bố của Cố Du Minh lúc này đang nắm quyền, bảo ông ta đến đón Cố Du Minh, cảnh sát ở bên kia, điều gì nên nói điều gì không nên nói, để ông ta tự cân đo đong đếm.
Sau đó cúp máy.
Cố Du Minh đã khiêu khích anh để anh đánh hắn ta nhằm biến anh trở thành một kẻ nguy hiểm với khuynh hướng bạo lực. Nếu anh đoán đúng, bây giờ Cố Du Minh có lẽ đã gọi cảnh sát.
Cố Du Minh điên rồi, người của Cố gia rất ích kỷ, sẽ không sẵn sàng sử dụng toàn bộ Cố gia để điên cùng anh ta. Nếu thật sự cùng Tạ Trình đối địch, hai bên va chạm, kết quả là 50-50, thậm chí cá chết lưới rách.
Triệu Doanh lái xe: "Cậu không ở đây mấy ngày nay, công ty không ổn định. Anh cả vợ của cậu đã giúp đỡ cậu rất nhiều. Xem ra anh ta chuẩn bị tiếp nhận cậu, đây cũng là một tin vui."
"Không thể nào," Tạ Trình nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, "Lâm Sâm nhất định đã biết tôi giúp anh ta. Lần này anh ta giúp tôi không phải vì chấp nhận, mà là vì phân rõ giới hạn, không ai nợ ai cái gì."
Triệu Doanh: "Mặc kệ, cũng không phải anh ta gả cho cậu, mà là Lâm Âm, chỉ cần Lâm Âm thích cậu là được rồi sao."
Tạ Trình lặp lại lời nói của Triệu Doanh: "Cô ấy thích tôi?"
Triệu Doanh: "Đương nhiên, nếu người ta không thích cậu, tại sao lại lẻn ra khỏi nhà rồi dọn vào nhà cậu để đợi cậu trong khi những người khác đang mắng cậu. Khẳng định là thích rồi."
Tạ Trình trầm giọng nói: "Không thể."
Triệu Doanh không nói nên lời: "Sao vậy, lúc trước người ta không thích cậu, cậu một hai phải nói người ta yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nói hai người yêu đến chết đi sống lại. Bây giờ người ta thích cậu, cậu lại nói không thể."
"Cậu so với bạn gái cũ của tôi còn khó hiểu hơn đấy."
Tạ Trình không nói chuyện, xe đã đậu trước cửa nhà.
Đèn trong nhà đều bật, ánh đèn hắt ra từ kính cửa sổ, đèn ở cổng đặc biệt sáng, soi rõ hoa văn trên phiến đá xanh trên mặt đất.
Tạ Trình xuống xe, đuổi Triệu Doanh đi. Đứng bên cửa, nhìn lên cửa sổ phòng ngủ trước kia Lâm Âm từng ở, anh lấy trong túi ra một điếu thuốc và châm lửa.
Hút xong điếu thuốc, Tạ Trình dập tàn thuốc, mở cổng bước vào.
Lâm Âm ngồi trên sô pha trong phòng khách ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng khách, Ôn Thiến ngồi ở bên cạnh với cô: "Nhìn thời gian thì Tạ Trình sớm nên về đến nhà rồi, sao còn chưa về nữa?"
Lâm Âm nhìn vào điện thoại di động của cô, Tạ Trình vẫn chưa liên lạc với cô.
Có tiếng động từ ngoài cửa, tiếp theo là tiếng bước chân của đàn ông, cửa phòng khách từ bên ngoài mở ra.
Lâm Âm đứng dậy, vui vẻ nói: "Tạ Trình, anh về rồi?"
Tạ Trình ừ một tiếng, quay lưng về phía Lâm Âm, hơi cúi đầu xuống.
Khi đánh nhau với Cố Du Minh, anh có một chút vết thương trên mặt, trên cổ tay cũng có một vết thương. Anh không muốn cô nhìn thấy điều này, không muốn cô biết về xung đột giữa anh và Cố Du Minh, sợ làm tổn thương cô.
"Tôi hơi mệt, lên lầu nghỉ ngơi trước." Tạ Trình nói rồi bước lên lầu hai.
Ôn Thiến không nhìn nổi nữa, lớn tiếng quát: "Tạ Trình, anh có ý gì, mấy ngày nay Âm Âm lo lắng cho anh, cô ấy còn không ăn được. Anh thì tốt rồi, về đến nhà còn không buồn nói một lời."
Tạ Trình đã mở cửa phòng ngủ của mình và đi vào trước khi cô nàng nói xong.
Ôn Thiến tức giận đến mức muốn lên lầu gϊếŧ người: "Đây là loại người gì vậy!"
Nói xong cô nàng kéo Lâm Âm lên tầng hai: "Âm Âm, đừng tức giận. Đi, thu dọn đồ đạc, đến chỗ của mình ở. Để anh ta ở lại đây một mình."
Lâm Âm đứng ở cửa phòng Tạ Trình, nhìn cánh cửa đóng chặt, xoay người trở về phòng ngủ cùng Ôn Thiến.
Ôn Thiến mở tủ định giúp Lâm Âm thu dọn hành lý, Lâm Âm nắm lấy tay Ôn Thiến, nói: "Hiện tại mình không muốn dọn ra ngoài."
Không biết tại sao, ngay khi nhắm mắt, cô sẽ nghĩ đến cuộc gặp gỡ đầu tiên với Tạ Trình vào hơn bảy năm trước. Nghĩ về căn phòng tối tăm đẫm máu và bạo lực trong ngôi nhà cũ của Tạ gia.
Ôn Thiến chuyển khỏi nhà Tạ Trình vào ngày hôm sau, trước khi rời đi, cô ấy còn dặn dò nghìn lần với Lâm Âm, rằng cô không cần ủy khuất chính mình, đừng cho cẩu nam nhân kia thể diện, khi nào muốn chuyển đi thì nói cô ấy tới đón cô.
Lâm Âm nhẹ gật đầu: "Được."
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Còn khoảng năm chương.
Xin cảm ơn tất cả các bạn, xin cúi đầu cảm ơn!