Tiếng ông vừa cất lên, bác Mộc mừng như bắt được vàng, rồi với điệu bộ căng thẳng, bác nhanh chóng kể lại mọi việc cho ông Nghe, ông Hậu bị sao, rồi bò bằng 4 chân, tru lên như chó thế nào.
Ông vừa nghe bác Mộc nói hiện giờ người ông Hậu máu me be bét, giọng cũng gấp gáp, nhưng không phải nói cho bác Mộc nghe, mà hình như nói cho người nào đó ở gần ông, tầm 3 phút sau, ông nói bác Mộc làm theo trình tự mà ông nói nhanh chóng nhất có thể.
Bác Mộc vừa nghe vừa cố gắng ghi nhớ lời ông, gật đầu lia lịa.
Nghe xong xuôi, bác Mộc tắt máy, tiến lại gần chỗ bà Liên.
Trong khi mọi người đang xôn xao bàn tán, hoảng sợ, không biết phải làm gì khi thấy tình cảnh ông Hậu tự húc người mình vào cây Gạo, thì bà Liêm chỉ biết ngã vật ra đất mà khóc lóc rũ rượi, đấm ngực thùm thụp, thấy bóng bác Mộc tới gần, bà ta mới ngẩng đầu lên.
Bác Mộc cúi xuống, ghé vào tai bà Liên thầm thì điều gì đấy.
Bà Liên nghe xong thì ngừng khóc, những tóc và mặt vẫn ướt nước mắt, nhanh chóng đứng dậy chạy đi.
Hành động của bà Liên khiến mọi người chú ý, có vài người thốt lên:- Này bà Liên, chạy đi đâu đấy?- Hay bị xúc động quá hóa điên luôn rồi.- Phủi phui cái mồm chị, chị mới điên ấy?- Ai ngăn bà ấy lại cái.Có vài người tưởng bà Liên bị kích động tinh thần quá, hành động không được minh mẫn, tính cản lại, thì bác Mộc đã quát lên:- Này mấy người kia, dừng lại, để bà ấy đi, biết cái gì mà nháo nhác cả lên thế hả?Quát mấy người kia xong bác Mộc quay lại hướng dân làng, cao giọng:- Mấy người đứng dạt hết ra cho tôi, mấy chú kia nữa, đúng, đúng rồi, mấy chú đang cầm dây thừng ấy, lui hết lại, nhanh.Thấy bác Mộc quát lớn, mọi người đều nghe theo, có mấy cụ bô lão ở gần đấy, thì lại gần trao đổi với bác Mộc, xì xà xì xầm, bàn tán cái gì đấy.Khi thấy các cụ hương sắc đang nói chuyện với bác Mộc, rồi vài cụ trong đó cũng quay sang phía dân làng nói:- Bà con, cô bác lui xa ra, việc này chúng tôi đã có cách, bây giờ không được lại gần thằng Hậu, bây giờ mà lại gần nó là làm hại nó.Mới đầu nghe lời bác Mộc quát, thì vẫn có vài người không nghe, hiếu kì việc lạ, muốn xán lại gần nhìn cho rõ.
Nhưng nghe lời thông báo chắc nịch từ mấy cụ bô lão, thì tất cả đều ngoan ngoãn lui ra xa.
Tôi được đặc cách hơn người khác, vì đi cùng bác Mộc và cũng chắc do là cháu ông.
Nên mấy cụ đều không nhắc nhở gì, ở gần thì tôi có thể nhìn rõ ông Hậu hơn.
Sau khi thấy mọi người dạt ra hết, thì lúc này ông Hậu mới bớt dữ tợn, nằm phủ phục ở gần gốc cây Gạo, miệng vẫn cười đầy quỷ dị, nhễu nhão nước dãi, lè lưỡi mà liếm hai bên tay, để nói tục một câu, thì trông ông ấy không khác gì một con chó.
Phải gần 1 tiếng đồng hồ sau, thì người ta mới thấy bà Liên quay lại, trên đầu bà Liên có đội một cái mâm, bên trên có rất nhiều thức ăn, gà vịt đủ cả, ngoài ra còn có ba nén hương cắm trên đó, đang được thắp lên, khói nhang lan tỏa theo gió, kéo thành một đường dài.
Mọi người đều biết ý dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi cho bà Liên.
Bà Liên đi chầm chậm, cố giữ cái mâm thăng bằng, hướng phía bác Mộc bước tới.
Bà Liên lại gần bác Mộc, lấy trong túi xách một thứ gì đó, kín đáo nhét vào tay bác Mộc.
Bác Mộc gật đầu, ra hiệu cho bà Liên.
Với nét mặt đầy căng thẳng và hoang mang, bà Liên đi 3 bước ngừng lại một lần , thằng hướng cây Gạo chỗ ông Hậu đang nằm.
Ông Hậu đang nằm liếm láp tay, vừa thấy bóng bà Liên đi tới, đã vội vàng bò dậy bằng bốn chân, nghển cao cổ, chun mũi lại hít hít, phía mông khẽ lắc qua lắc lại.
Bà Liên đến cách ông Hậu gần