Tiếng gầm vô cùng lạnh lẽo, nhưng quái lạ, bởi vì giọng điệu này nó pha trộn cả giọng đàn ông lẫn đàn bà, vừa trầm lại vừa eo éo.
Mọi người giật mình nhìn về nơi vừa phát ra tiếng gầm, thì ai lấy đều sợ điếng người, vì tiếng gầm phát ra đồng thời ở hai hướng, từ nơi chàng trai đang quỳ, đến nơi cô gái đang ngồi trên cành cây.
Cả hai người họ đều cúi gằm mặt nhưng cánh tay đều đồng loạt chỉ về phía đám thanh niên làng đang cố leo lên cây.
Tại sao họ có thể làm được như vậy khi mặt họ vẫn cúi xuống đất, sao họ lại biết được chính xác được vị trí của nhóm thanh niên khi mà mấy anh này đã đứng khuất sau thân cây.
Mọi người đều vô cùng sợ hãi, chẳng ai dám nói với ai câu nào.
Không còn cách nào khác, bác Mộc lại ra hiệu cho mấy anh kia lấy cái thang ra rồi lui lại.
Tiếng cười rồi tiếng khóc lại vang lên, đan xen với nhau, tạo thành một thứ âm thanh vô cùng khủng khiếp.
Tôi cũng sợ tí đái ra quần, đúng lúc mọi người đang hoang mang, thì có một bóng người từ phía bên ngoài, chạy nhanh vào.
Chưa kịp nhìn rõ là ai thì người này đã lên tiếng vô cùng gấp gáp:- Kỳ, Kỳ ơi, Kỳ,...Mọi người đều ồ lên, ai đây, bác Mộc lia cây đèn pin qua thì mới thốt lên:- Cái gì Kỳ? Ơ ông Lân, sao ông chạy ra đây rồi? Không ở nhà mà chuẩn bị đám cưới cho con trai à?Ông Lân thở hổn hển giọng run run, tay chỉ về phía anh chàng đang quỳ dưới gốc cây:- Kỳ, thằng Kỳ nhà tôi, trời ơi là trời, hôm qua nó bảo qua nhà vợ nó để chuẩn bị lễ ăn hỏi, đêm qua tôi không thấy nó về , cứ ngỡ nó ngủ lại bên thông gia, sáng ra mấy người qua nhà tôi mượn thang, hỏi chuyện thì tôi thấy bất an trong lòng, gọi điện qua bên cho thông gia, thì họ nói nó không ngủ lại bên ấy.
Thấy có điều chẳng lành tôi liền chạy ra đây.
Ai ngờ thằng Kỳ nó lại ở đây? Nó làm sao vậy mấy ông mấy bà? Kỳ ơi con làm sao vậy con, tỉnh lại con ơi.Thấy ông Lân sấn tới gần anh Kỳ, bác Mộc vội vàng quát:- Lui ra, ông muốn con ông chết à mà lại gần? Ơ mấy anh kia, đứng đực ra đấy làm gì giữ ông Lân lại.Thế là mấy người xúm lại, giữ chặt lấy ông Lân, thấy mọi chuyện đã không có cách giải quyết, lại rối còn thêm rối hơn.
Tôi đành nói bác Mộc:- Bác , gọi điện cho ông cháu đi, cháu thấy sợ quá.Nghe tôi nhắc đến ông, bác Mộc mới thở dài gật đầu, móc điện thoại ra, gọi cho ông.
Sau một tràng tút tút, thì bên kia có tiếng trả lời:- Alo....Vừa nghe giọng đáp trả ở đầu dây bên kia, bác Mộc không kịp nghĩ ngợi gì nhiều mà gấp gáp kể lại mọi chuyện, vì sự việc quá phức tạp mà còn ảnh hưởng đến tính mạng con người, nên bác Mộc lược bớt nhiều tình tiết, chỉ nói lại nội dung chính.
Bên kia đầu dây vẫn không có tiếng trả lời, hình như người ở đầu dây bên kia vẫn tập trung để nghe rõ mọi thứ.
Vừa dứt lời, thì bên kia có giọng ậm ừ lên tiếng, nhưng không phải của ông tôi, bác Mộc thấy không phải là ông cũng ngạc nhiên nói:- Ơ? Ai vậy? Không phải là số của ông Tuấn sao?Nói rồi bác còn nhìn lại tên trong điện thoại, xác nhận đúng là số của ông tôi, bác lại khó khăn nói:- Alo? Xin hỏi ai vậy ạ? Có ông Tuấn ở đấy không? Nhờ anh chuyển máy cho ông Tuấn giúp, bởi mọi chuyện gấp lắm rồi ạ.Bên kia vang lại tiếng nói của một người đàn ông:- Ông Tuấn đi vệ sinh rồi, mới vừa đi, sợ không kịp quay lại đâu, không sao, bác cứ nghe lời tôi mà làm theo, bác Mộc đúng không ạ? Vâng tôi là Quân, là đệ tử của thầy Long mà ông Tuấn qua mời.
Bác nghe kĩ nhé..Bác Mộc nghe nói anh này là đệ tử thầy Long thì mừng rỡ rối rít, vâng vâng , dạ dạ.
Chẳng biết anh Quân nói gì mà bác Mộc gật đầu lia lịa.
Tầm 5 phút sau thì bác Mộc tắt điện thoại, mọi người gần đấy thì đều