Thanh đao vừa vào nơi tay, hắn đã cười lên vô cùng thích thú, khi cầm được thanh đao, hắn dường như biến thành một thứ gì đó, rất khác biệt so với lúc ban đầu.
Bên ngoài thân hình hắn từ từ , từ từ hình thành một lớp lớp khí màu tím dị biệt, như một lớp màng mỏng, bao phủ cả hắn lẫn thanh đao trong tay.
Hắn ngửa cổ lên trời mà cười khằng khặc, khằng khặc:- Há há há há,...Đám âm bình kéo đến ngày một đông, đông nghìn nghịt như có hội làng.
Đông đến mức không có đủ chỗ cho chúng đứng, chúng phải leo lên ngọn cây, bờ tường, chen chúc lẫn vào nhau.
Chen lấn với nhau như vậy mà chúng vẫn lặng im, trầm mặc, không tạo ra bất kì tiếng động gì.
Tên quỷ tướng quân từ khi cầm được thanh đao từ đó đến giờ, vẫn ngửa mặt lên trời mà cười, nhưng tiếng cười của hắn lúc đầu còn to, sau lại càng nhỏ dần, nhỏ dần, rồi đến mức không còn tiếng, nhưng hắn vẫn há mồm ra mà ngước lên trời, hắn đang chờ đợi điều gì ư? Đó là câu hỏi của tất cả mọi người lúc bấy giờ.
Cả 4 người ở trong nhà sợ đến mức không còn từ ngữ gì có thể miêu tả, tôi mắt nhắm nghiền mà ôm ghì lấy bác Mộc, không dám quay ra sau lưng để nhìn những cảnh tượng trước mắt.
Cậu Cải thì quỳ xuống bàn thờ gia tiên, hai tay chắp lại, cúi đầu, cả người run lẩy bẩy, cũng không dám quay ra mà nhìn.
Chỉ có bác Mộc và lão Bàng là hai người lớn tuổi, cũng đã từng trải qua biết bao nhiêu sóng gió cuộc đời, nên vẫn can đảm mà đứng đối diện.
Trong lúc mọi thứ căng thẳng nhất, thì bỗng có tiếng:- Vèo, vèo , vèo, bộp bộp, lạch cạch,..Cả 4 người giật thót mình, tiếng động vang lên từ phía mái nhà, hình như có ai đó ném gạch hay đá gì đấy lên mái ngói.
Mẹ nó giờ này còn ai chơi trò này nữa, hay là lũ quỷ ở ngoài kia, nhưng chúng lại chơi trò trẻ con như vậy ư?.
Tiếng gạch đá va chạm vào nóc nhà liên tục, vang lên những âm thanh rào rào, rồi lộc cộc liên hồi, càng ngày chúng càng ném tợn, tôi chỉ sợ nếu chúng ném như vậy một lúc nữa, có khi thủng luôn mái nhà cũng nên.
Lão Bình chắc cũng đang cực kì hoảng sợ, quay sang bác Mộc hét lên:- Ông Mộc, ông Mộc, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Mái nhà muốn thủng tới nơi rồi.Bác Mộc nghiến chặt răng, run run thốt lên:- Cứ kệ mẹ nó, lũ chó ấy muốn làm gì thì làm, phải tin tưởng thầy Quân, chúng nó không vào được đâu.
Giữ vững tinh thần minh mẫn, đừng sợ, nó không làm được đâu gì đâu.Lão Bàng lúc này cũng trở nên vừa sợ vừa cáu gắt:- Mẹ nó ông nói thì dễ lắm....Lúc này cậu Cải đang run run quỳ dưới bàn thờ nhà, ngẩng đầu lên để mà nghe hai người nói chuyện thì đột ngột thét lên:- AAAAAAAAA,...Tiếng thét vô cùng lớn và vang vọng, khiến tất cả mọi người nhìn giật mình cái thót, vội vàng nhìn sang.
Cậu Cải đưa ngón tay run run, chỉ về hướng bàn thờ rồi lắp bắp:- Nhang, nhang,...Cậu Cải nói rất mập mờ và không rõ ý, nhưng tất cả mọi người đều hiểu vì trên bàn thờ ba cây nhang đã tắt từ lâu.Bác Mộc xúc động đang đứng, bỗng đổ cả người, ngồi phịch xuống đất.
Lời của thầy Quân lại văng vẳng bên tai xa xăm:- Tuyệt đối không được để nhang tắt, hết đợt hương này phải thắp đợt hương mới, mỗi đợt thắp ba nén nhang, Tuyệt đối, tuyệt đối,........Bác Mộc chỉ run run mà thốt lên một tiếng:- Xong, xong cả rồi,....Bây giờ bác Mộc mới hiểu được, những hành động của lũ quỷ ngoài kia không chỉ đơn giản là hù dọa những người trong nhà, chúng còn cố ý vừa khiến người ta sợ hãi vừa xao nhãng đi tất cả mọi thứ.
Suốt từ nãy đến giờ, bọn chúng đã thành công kéo đi sự chú ý của mọi người.
Làm cho không còn ai có tâm trạng mà màng đến việc thắp hương nữa.
Lúc này tiếng cười man dại lại tiếp tục vang lên, bằng một giọng nơ nớ, nơ nớ, như trẻ con tập nói, tên quỷ tướng quân gầm lên đầy khoái trá:- Há há há.
Mua há há há, Lũ ngu,...Suốt từ nãy đến giờ từ khi xuất hiện, tới lúc hắn giả dạng ông tôi, đều không bao giờ nói bằng giọng thật của hắn, bây giờ hắn cất tiếng khiến mọi người đều ngỡ ngàng.
Đây đâu phải giọng của người Việt Nam, rõ ràng là thứ giọng của người nước ngoài đang cố mà nói tiếng Việt, nghe đến âm thanh không rõ ràng, miệng thốt ra còn không tròn được chữ.
Lúc này thấy tình hình quá nguy cấp, lão Bàng còn nước còn tát, nhảy tới vỗ bôm bốp vào mặt cậu Cải, lấy tay giữ hai vai mà lay mạnh liên tục:- Cải, Cải, tỉnh dậy, Cải, tỉnh, nhanh, nhanh, mau lên, mau thắp hương, mau lên nhanh.Cậu Cải quá kinh sợ, tay vẫn còn đang chỉ lên bàn thờ, bị lão Bàng tát cho mấy cái, giật nảy cả mình, lại bị lão lay lắc qua lắc lại chóng hết cả mặt, muốn không tỉnh cũng phải tỉnh.
Chỉ nghe lão Bàng nói đến từ thắp nhang, là cậu đã vội vàng hất lão Bàng qua một bên mà lao lên bàn thờ.
Chụp lấy cả bó nhang mà đưa vào ngọn nến gần đấy.
Cậu vừa run run đốt nhang, vừa ngoái đầu về phía cổng, cậu sợ rằng, tên quỷ tướng quân sẽ ngắn cản.
Nhưng không, hắn chỉ đứng ở