Anh Tâm bị bác Mộc đạp cho một cước mạnh, ngã vật ra nhà, nhưng anh cũng không dám phản kháng lại bác, vì trong thâm tâm của anh bây giờ ngập tràn hối hận.
Anh Tâm cũng hiểu rõ được những lời bác Mộc nói là đúng, nhưng chẳng hiểu được tại sao, suốt bao năm trôi qua như vậy, mà anh vẫn không thể bỏ qua cho bố mình.
Có lẽ vì quá đau thương sau cái chết của thằng con, rồi nỗi bi thương đó anh không thể nín nhịn được, anh cần một nơi để xả nó ra, mà cuối cùng nơi đó lại là lão Bàng, rồi bây giờ thì sao? Cha anh chết rồi, chết đột ngột, anh không kịp gặp mặt ông, nghe ông trăn trối những lời cuối.
Anh Tâm lại gượng dậy quỳ trước linh cữu của cha mình, ôm lấy lão Bàng mà khóc lấy khóc để.
Thấy bác Mộc vẫn còn đang nổi nóng, ông chứng kiến được mọi việc cũng không kìm lời được, trầm giọng mà thốt lên:- Thằng Mộc thôi, được rồi, mày có để lão chết cho đàng hoàng tử tế được không?Con lão về với lão là được rồi, xác lão đã lạnh, thì đừng để tình cảm nó cũng lạnh lẽo, rồi nhạt dần đi nữa.Bác Mộc cũng biết được điều ông nói, nhưng bác với lão Bàng đã từ là anh em vào sinh ra tử, đồng cam cộng khổ, có những buổi chiều Đông, bác đạp xe qua thăm lão, thấy lão đang lủi thủi một mình cặm cụi nấu cơm dưới bếp, thấy bác sang chơi, có mỗi củ khoai hấp trong nồi cơm, lão cũng dùng đũa gắp ra, bẻ một nửa rồi đưa cho bác, lão móm mém cười, khoe rằng cuối tuần này con lão bảo về thăm lão, mời bác sang ăn cơm cho vui.
Cuối tuần bác lại lóc cóc đạp xe qua, không thấy lão ở nhà trên, bác đi vội xuống bếp, thì thấy lão đang luộc con gà.
Không thấy con lão đâu, bác hỏi:- Con lão không về à? Sao chẳng thấy đâu.Thì thấy mắt lão ngấn lệ , rưng rưng mà lắc đầu, rồi lão dùng vạt áo mà lau nước mắt.
Bác chẳng biết làm gì khác ngoài vỗ vai mà an ủi lão, hôm đó bác không ra đình, ở lại uống với lão một đêm bét nhè.
Bây giờ đợi lão chết, chúng nó mới về, bảo sao bác không tức cho được.
Cuối cùng cậu Cải cũng cản được bác, lôi bác vào phòng ông.
Thầy Quân nãy giờ trầm ngâm, thấy sự việc đã bớt căng thẳng, mới dám lên tiếng:- Thôi, bây giờ anh chị cũng đã về rồi, thì cũng dễ mà làm việc, tôi đã tính toán, ba giờ chiều nay đưa lão nhập quan là giờ tốt.Ông cũng quan sát mọi việc từ nãy giờ, cũng gật đầu mà nói:- Thằng Cải ra đây, lấy bột thơm tao đem về từ nhà ông Siu, nấu một nồi nước ấm, đổ vào thau, hòa bột vào, đem lên đây.Ngừng một hơi, ông tiếp tục quay sang chỗ anh Tâm:- Còn mày, Tâm à, tí thằng Cải nó đem nước thơm lên, thì mày bế bố mày vào trong buồng, tắm lại cho lão lần cuối, quần áo mới thì...Ông mới nói đến đây thì tiếng bác Mộc trong phòng đã vọng ra:- Quần áo mới thì lấy của tao, mẹ mày, để tao giúp lão lần cuối, mày nghe chưa Tâm?Anh tâm vẫn nức nở, mãi mới thốt ra được một câu:- Vâng ạ.Ba giờ chiều ngày hôm đó, người dân cả làng tập trung ở nhà lão Bàng, đưa lão nhập quan, một ngày ba mạng, cả làng rặt một màu trắng khăn tang.
Tiếng Qụa vẫn kêu râm ran ở cây Đề ngoài đình, hình như chúng đang rất vui sướng khi thấy được cảnh này:- Qụa, Qụa, Qụa,...Điều khác biệt duy nhất, chắc là do có thầy Quân ở đây, nên chẳng con nào dám bén bảng bay đến đám ma của lão Bàng.
Ngày hôm ấy cả làng vang lên tiếng khóc, tiếng