Đêm đó, sáu mạng người, một chết, một bất tỉnh, một bị thương hôn mê, ba người còn lại thì bị đả kích nặng nề.
Những người còn đủ tỉnh táo thì thức trắng, lâu lâu lại ngó ra ngoài trời để mà kiểm tra.
Cuối cùng sau bao nhiêu sự chờ mong, thì tiếng gà gáy trong chuồng cũng vang lên:- Ò, Ó O O,...Bình minh của một buổi sáng đầu Đông không hề có ánh nắng, chỉ có ánh sáng trắng đục trên nền trời xám đen.
Gió vẫn thổi từng cơn lạnh lẽo mà táp vào da thịt con người ta một cách man dợ.
Đợi cho đến khi trời sáng hẳn, trông rõ mặt người, thì cánh cửa nhà ông mới được mở ra, tiếng cửa gỗ lâu năm vang lên kẽo cà kẽo kẹt.
Người mở cánh cửa đó là bác Mộc, trên sân trước nhà là cánh cửa cổng bằng sắt, bị con ngựa cụt đầu của tên Qủy tướng quân đạp bung ra, nằm trơ trọi trên mặt đất.
Theo sau bác Mộc là ông, tay đang cầm điện thoại mà gọi cho một ai đó.
Tiếng bác Mộc cất lên ở đằng trước:- Sao rồi chú? Thế đã liên hệ được với thầy Long chưa ạ?Ông thở dài lắc đầu, đáp trả:- Chưa được, chú gọi từ lúc trời còn tối đến giờ, nhưng bên kia đầu dây không có thấy phản hồi, chỉ nghe được tiếng tút, tút rồi cái cô tổng đài viên nói rằng không liên lạc được.Bác Mộc cũng lo lắng mà nói:- Bây giờ phải làm sao đây? Chú cho cháu xin ý kiến với.Ông trầm ngâm một hồi, nhìn về phía nhà trong, rồi trầm giọng nói:- Trước tiên, phải báo cho thằng Bình trưởng thôn vụ lão Bàng chết, thứ hai phải đi xung quanh làng dò hỏi thử, xem đêm qua có nhà nào xảy ra sự lạ gì không? Cuối cùng, là làm đám tang cho lão Bàng, báo cho con lão trên thành phố, về mà làm đám ma cho cha.Nói đến mấy lời cuối cùng thì giọng ông cũng chợt buồn.
Bác Mộc gật đầu, rồi xách cái xe đạp đang dựng ở gốc cây Táo, đạp xe về phía nhà ông Bình.
Bác Mộc vừa rời đi, thì một tiếng ú ớ phát ra từ nhà trong.
Nghe được, ông bèn vào trong xem thử, hóa ra người vừa phát ra tiếng động là cậu Cải.
Cậu vẫn đang nằm trên giường mê man, hình như mộng tưởng thấy điều gì đó đáng sợ lắm, gào thét loạn cả lên:- Không, không, chúng mày, tránh xa tao ra, cứu,,,,ai đó cứu với.Thấy vậy, ông lại gần giường cậu, lay người vài cái.
Bị người khác lay, cậu choàng tỉnh thét lên:- Không, đừng đụng vào tao, cút đi, cút đi,...Vừa mở mắt thì thấy ông, bằng khuôn mặt ngơ ngác, cậu ngạc nhiên mà thốt lên:- Ơ, ơ, bố, bố đã về?...Ông chỉ gật đầu đáp, không có tâm trạng mà nói câu nào.
Cậu Cải ngồi thừ ra đấy, cố nhớ lại mọi việc diễn ra đêm qua.
Nhớ đến đâu, mặt cậu khó coi đến đấy, cuối cùng, cậu rùng mình một cái rồi hỏi ông:- Bố,...!chuyện đêm qua,..Ông đưa tay trước miệng cậu Cải, ra hiệu cậu đừng nói nữa, rồi ông mở lời:- Chuyện đêm qua anh không cần biết, anh cũng không cần hỏi, một chốc một lát ắt tự biết hết, bây giờ anh cảm thấy thế nào?- Dạ, con khỏe rồi ạ, hơi đau đầu một tí thôi.Cậu Cải vừa lấy tay xoa hai bên thái dương vừa đáp lời ông.
Ông gật đầu tiếp tục nói:- Ừ, khỏe được là tốt, bây giờ anh chạy qua nhà ông Siu, nói ông ấy chuẩn bị cho tôi một cái quan tài, loại tốt nhất ấy,Vừa nghe được ông nói vậy, cậu rùng mình, hoảng hốt:- Ơ,ơ, sao thế bố? Sao nhà mình lại đi mua quan tài? Ai chết vậy?Ông chỉ nghẹn ngào nói được hai từ rồi xua tay, ý bảo cậu Cải mau đi:- Lão Bàng....Cậu vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi khi nghe được tin lão Bàng đã chết, cũng vô cùng tò mò, không biết được rằng, rốt cuộc đêm hôm qua, sau khi mình ngất đi, thì đã xảy ra việc gì.
Nhưng biết tính ông, cậu không dám nhiều lời, đành lấy cái áo khoác ở đầu giường, choàng tạm cho đỡ lạnh, rồi lểu thểu cất bước chân ra ngoài cổng.
Chuẩn bị rời đi, thì tiếng ông gọi với ở trong nhà:- Nhớ mua cái gì đấy cho mọi người ăn sáng, càng nóng càng tốt,...Tiếng “ Vâng” của cậu vang lên cũng là lúc bóng dáng cậu khuất sau cái cổng.
Tầm nửa tiếng sau thì bác Mộc đạp xe về, dựng xe gọn lại gốc Táo, bác vào nhà, thấy ông vẫn đang ngồi ở bàn nước mà trầm ngâm, kế bên đó là xác lão Bàng, vẫn như một quả bóng mà ngồi trên ghế.
Thấy bác về, ông lên tiếng:- Sao rồi? Mọi sự như thế nào?Bác Mộc nhìn qua xác lão Bàng một lượt rồi mới quay về hướng ông:- Xong cả rồi chú ạ, cháu báo cho thằng Bình rồi, nó cũng vừa đánh điện lên cho con cái nhà lão Bàng, chắc vài tiếng nữa chúng sẽ về đây thôi, thằng Bình cũng gọi điện hỏi thăm từng nhà...Nghe đến điểm mấu chốt, mà ông lo lắng nhất, bác Mộc chưa kịp nói hết ông đã hỏi dồn dập:- Sao rồi? Có nhà nào bị gì không?- Không có