Khi thấy ông Bình suy sụp, quỳ gục dưới mặt đất, thì thứ giống bà Mộng kia, lại tiếp tục mà ngửa cổ lên trời cười khoái trá, tiếng cười như điên như dại, hình như nó đang rất thích thú, một lúc sau thì nó ngưng lại, chậm rãi cúi xuống nhìn ông Bình, đưa chiếc lưỡi dài cả gang tay mà liếm qua liếm lại hai bên mép, có lẽ nó đang phân vân, không biết ăn tươi nuốt sống ông Bình từ khúc nào sẽ ngon nhất.
Cuối cùng như đã chọn lựa được, nó giơ cao cánh tay xương xẩu, bàn hơi chụm lại, móng tay dần dần dài ra, ngắm chính xác đầu ông Bình, chuẩn bị mà bổ xuống.
Thì lúc này, trên con đường đất dẫn về làng, thấp thoáng có một người đang chạy tới đây, nhanh đến nỗi chỉ nhìn được tàn ảnh mờ mờ.
Vừa thấy thứ quái thai kia chuẩn bị giết hại dân làng, người kia thò tay vào trong túi vải đeo trên vai, rút ra một vật màu đen, phun vào vật đấy một thứ gì, sau đó phóng thẳng về nơi ông Bình đang quỳ.
Miệng quát lớn:- Trần Quân, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, triệu hồn tử sĩ, hộ mệnh con dân.Vật đó bay rất nhanh, chỉ thấy tàn ảnh mờ mờ còn lại trong không khí, nghe đánh phập một tiếng, vật đó không bay trúng thứ quái thai kia mà cắm thẳng xuống đất, trước mặt ông Bình một đoạn.
Tiếng hô vừa dứt, từ nơi vật kia cắm xuống, xuất hiện hai bóng ảnh mờ ảo , dần dần hiện hình trong không khí.
Là hai vị mình trần, nơi tay cầm đao, không nhìn rõ mặt mũi, vô cùng vạm vỡ.
Thầy Quân gằn giọng:- Tử sĩ nghe lệnh, Giết.Chữ giết vừa dứt, hai thân ảnh hóa thành luồng gió, từ hai hướng trái phải, nhanh như cắt, bóng đao vung lên, sáng chói cả một đoạn đường.
Thứ quái thai kìa vừa thấy hai vị tử sĩ, cũng không dám khinh thường, dừng lại việc bổ xuống đầu ông Bình, hai cánh tay thu lại bảo vệ nơi yếu hại, nó mở miệng mà tru lên:- ÁUUUUUUUUUUUUUUVừa nghe tiếng tru, bầy chó đứng bằng hai chân, vốn dĩ đang ở vòng ngoài, như nhận được mệnh lệnh nào đó, nhanh chóng phi thân, lao đến tấn công hai vị tử sĩ.
Mọi chuyện nói thì dài dòng, nhưng diễn ra vô cùng nhanh.
Chỉ nghe thấy tiếng đám chó rên la thảm thiết:- Ẳng,...ẳng,..
ẳng,....- Phốc , phốc , phốc,...Từng tiếng đao chém vào da thịt nghe rợn người, đao ảnh như có như không xuất hiện trong không khí, từng cái chân, cái tay, có khi cả cái đầu, của đám chó quái dị kia văng ra, rơi vương vãi trên mặt đất.
Trong phút chốc ngắn ngủi, mấy con súc sinh đã bị hai vị tử sĩ phanh thây đoạn thịt.
Nhưng mọi việc còn chưa xong, sau khi hạ sát bầy chó kia xong, hai vị tử sĩ vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại, mà lao thẳng về phía thứ quái thai kia.
Nhưng nó không hề sợ hãi, buông tay ra, đưa mặt về phía hai vị tử sĩ mà gầm lên một tiếng:- Gào,...gào,...gào,.....Âm thanh trấn động một vùng, luồng âm ba phát ra từ miệng nó, khiến cho hai vị kia bị đẩy lùi ngược lại phía sau.
Nhân lúc nó còn đang giao chiến với hai vị tử sĩ, thầy Quân đã phi thân được đến kết giới, thấy mọi người đã bị dọa cho sợ đến mức, đổ gục hết ở bên trong, còn được mấy người chưa bất tỉnh , nhưng đều ngây ngốc cả rồi.
Nhanh chóng kiểm tra một lượt từng người , thầy mới thở phào ra một hơi, trút được gánh nặng trong lòng, may quá không có ai bị sao cả, chỉ do kích động tinh thần, nên tam dương yếu đi, tam hồn bất định, thầy nhanh chóng lấy cây bút lông màu trắng , chích máu đầu ngón tay từng người, rồi dùng phép cố hồn cho họ.
Trong khi đó ở bên kia, trận chiến giữa hai vị tử sĩ và thứ quỷ quái kia vẫn đang diễn ra ác liệt.
Rất nhiều lần hai vị tử sĩ tách ra ý đồ tấn công nó theo nhiều hướng, nhưng chỉ cần tiến lại gần nó một phạm vi nhất định, là ngay