Biết pháp lực của mình không trụ được lâu, lại bị đả thương vài lần,cả tinh lẫn thần đều không ở trạng thái tốt nhát, nhát đao của tên Qủy tướng quân đêm qua vẫn còn khiến lưng mình nhói đau.
Không thể kéo dài thời gian lâu hơn nữa, hôm nay phải liều mạng thôi.
Xác định được như vậy thầy Quân ngay lập tức tác pháp, đánh rắn phải đánh dập đầu, đánh trận phải bắt tướng giặc trước tiên, mục tiêu duy nhất ngay lúc này đó chính là tên Qủy Linh.
Thầy Quân lật cổ tay, hướng tên Qủy Linh mà chém xéo một đường vào không khí, miệng gầm lên:- Giết….Tiếng thầy vửa dứt, Bạch Tượng Đại Vương rú lên một tiếng vô cùng lớn, lồng lộn di chuyển cái thân to như ngôi nhà , nhào thẳng về phía đám cẩu binh, chỉ nghe tiếng rầm , rầm , rầm vang vọng.
Tên Qủy Linh thấy uy thế của Bạch Tượng như vậy, vô cùng kiêng dè, nhưng nó biết bây giờ không có đường lui, cũng tru lên một tiếng quái dị, rồi ra lệnh:- Hú hú hú, các con đem đầu tên tiểu tử đó về cho ta.- Vèo, vèo, vèo, …Đám chó tinh vừa nhận lệnh, nhào thẳng về phia trước mà giương nanh múa vuốt, cả hai thân ảnh, một bên là hình bóng màu trắng to lớn của Bạch Tượng, một bên là đám bóng đen của lũ cẩu tinh, hai bên lao vào nhau đánh ầm một tiếng vô cùng dữ dội.
Bầy cẩu tốt mới đây còn hơn chục con thì nay đã bị Bạch Tượng Đại Vương dẫm thành thịt vụt quá nửa, đám còn lại bị húc văng ra xa, nằm lăn lộn trên mặt đất mà rên rỉ đau đớn.
Thầy Quân một bên cười lạnh:- Hừ, kiến càng rung cây, một đám chó thành tinh, học được vài ba ngón yêu pháp, mà cũng dám đấu với Bạch Tượng đã đồ sát cả ngàn người.Tên Qủy Linh thấy được mọi thứ đang diễn ra, nhưng nó cũng không sợ hãi, lại tiếp tục há miệng phun liên tiếp những luồng huyết khí ra xung quanh.
Đám cẩu binh được huyết khí tẩm bổ, lại tiếp tục sống dậy, như chăng có việc gì xảy ra cả, chúng lại tiếp tục nhảy nhót xung quanh Bạch Tượng, gây rối, con này cắn một cái, con kia cào một nhát,… Qủy Linh cười âm trầm, cũng không chịu thua công phu miệng lưỡi, nó trêu chọc thầy Quân:- Kiến càng thì không thể cắn chết voi, nhưng nếu một con kiến giết không chết, đốt cũng không xong, thì cũng đủ khiến con voi đấy lãnh đủ.
Tiểu tử, ngươi nghĩ chúng ta trăm phương nghìn kế để tạo ra đại trận này chỉ để cho vui hay sao? Mạng của ngươi, hôm nay bản vương lấy là cái chắc.Qủa thật như lời tên Qủy Linh nói, bọn chúng kiên nhẫn ẩn thân bao lâu nay để tạo thành Tam Cẩu Hí Nguyệt trận, không phải là nói suông cho vui mồm, vầng Huyết Nguyệt đang treo cao trên trời kia sẽ tiếp sức cho chúng, chỉ cẩn chưa phá vỡ được đại trận, thì bọn chúng bất tử.
Trong trận chiến cả hai bên loạn thành một đoàn, Bạch Tượng Đại Vương vô cùng dũng mãnh, chỉ cần ngài xoay thân hình, cái vòi quét sang bên là ngay lập tức bốn năm con chó tinh đi tong, hoặc dùng ngà húc thẳng cũng sẽ phanh thây xẻ thịt vài con súc sinh.
Nhưng bọn cẩu tốt như không biết sợ hãi, vì ở phía trên ngôi mộ hoang, chỉ cần thấy đám chó bị chết vài con, là ngay lập tức tên Qủy Linh ngửa đầu, há miệng, tiếp tục phun ra những luồng khí màu đỏ để hồi sinh đám binh tốt của nó.
Cả hai bên đều lâm vào thế trận giằng co.
Thầy Quân mồ hôi lăn dài trên mặt, vẫn đăng cắn răng mà thi pháp, nhưng thầy cũng cảm nhận được, pháp lực đang chậm rãi cạn kiệt dần đi.
Tiếp tục chứng kiến trận chiến trước mắt, đầu óc thầy xoay chuyển nhanh chóng, bất giác thầy nhìn thấy ở trên mặt đất, ngoài cây Dã Tượng Thánh Bút, thì còn một vật nữa, đó chính là tấm thẻ bài có khắc chữ Tử màu đỏ, trong đầu thầy bỗng nảy ra một ý nghĩ, một kế hoạch, liếc mắt nhìn tên Qủy Linh, thấy nó vẫn đang dồn tâm trí vào trận chiến, không có để ý bên đây.
Khẽ nở một nụ cười tinh quái, thầy Quân cắn môi bật cả máu, phun một ngụm lên tấm thẻ bài phía trước, miệng lẩm rầm liệm chú, rồi thầy quát lên khe khẽ:- ĐiTừ tấm thẻ bài chữ Tử, một cái bóng mờ mờ ảo ảo bay ra, thoắt ẩn thoắt hiện trong lùm cây, rồi biến mất.
Phía bên kia, trận chiến vẫn diễn ra vô cùng ác liệt, tuy lũ chó tinh bất tử, giết không thể chết, nhưng chúng cũng chẳng có thể làm gì được Bạch Tượng Đại Vương, mọi vết cắn, cào,..
của bọn chúng như là muỗi đốt inox vậy, nhưng bọn chúng cực kỳ phiền phức, đeo bám mãi không buông, quả thật đúng là cho cắn theo bầy, mà đã cắn là cắn hoài không nhả.
Khung cảnh trên chính là điều mà tên Qủy Linh mong cầu nhất,